Hôm nay trên đường giao ca về, anh lái xe hỏi thăm về quê hương. Hắn kể hôm rồi ra quê, vì có đứa cháu muốn nên mới đưa nó đến thăm bảo tàng thành cổ.
Lần đầu tiên vào đó, thấy hoàn toàn giống những gì hắn hình dung trước. Một thời đạn bom ...
Tình cờ có một đoàn khách cũng viếng thăm, nên được cô hướng dẫn viên dẫn đi giới thiệu. Cô gái xinh đẹp trẻ trung thuyết minh dõng dạc, về những cột mốc thời gian và những con số ấn tượng. Rằng thì là ngày nọ tháng kia, quân ta tiêu diệt bao nhiêu "tên địch" ...
Dường như, với cô, những "tên địch" ấy hoàn toàn vô tri vô giác. Không biết có giây phút nào cô nghĩ rằng những "tên địch" ấy cũng là con người? Thậm chí còn là đồng bào của cô, chỉ có điều họ đã chọn một lối sống khác ...
Chiến tranh đã xảy ra rồi, thì phần phán xét nó hãy để cho lịch sử. Ngày hôm nay, nghe cô nói, hắn như thấy, không chỉ đường về nhà còn xa lắm, mà, nhiều người vẫn còn chưa muốn trở về ...
Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét