Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Tôi thấy ...

Vâng, tôi đã thấy.

Hoa vàng trên cỏ xanh.


Thực ra mỗi lần nghe nói đến phim VN, hắn đều nhớ đến 2 câu (thơ) của (đồn rằng) nhà thơ thần đồng TĐK: Ngồi buồn ... / Còn hơn vào rạp xem phim nước mình.

Tiếc rằng, yêu nước là một cái tật khó bỏ. Cũng bình thường, yêu nước ít khi được đền đáp. Trừ, đôi khi, ngoại lệ, hihi.


Hắn sẽ không review rì-viếc gì hết. Ai thích thì xem, ai không thích thì thôi. Ai khen hay thì khen, ai chê dở thì chê. Ai bảo đẹp thì bảo, ai nói giả tạo thì nói.

Hắn cũng đã qua lâu rồi cái tuổi đọc NNA. Nhưng có lẽ hôm rồi hắn lần đầu tiên được xem NNA. Không phải đọc sách giấy hay ebook. Không phải nghe kịch sân khấu hay audiobook.


Và nội dung, hắn nhìn thấy mình trong đó. Không biết các bạn trẻ ngày nay thấy gì trong phim? Cổ tích chăng? The lost world?

Hắn thấy mình là mấy đứa trẻ, trong khi bố mẹ chúng, so với hắn dường như còn quá trẻ ...



Lạ, dân tộc này, hầu như chỉ đẹp khi nghèo.

Không có nhận xét nào: