Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

Báo

Đã quá quen thuộc với các thể loại rác quảng cáo, trong đó có loại phải dùng chổi (thật) để quét, vì chúng được ném vào đầy sân nhà. Tối thứ Sáu tuần trước, dưới ánh sáng nhập nhoạng khi trở về nhà, lão thấy một loại rác mới, báo.

Nhặt dẹp tạm sang một bên. Chả mấy quan tâm. Sáng hôm sau dậy đi trực, lại thấy báo nữa. Lại dẹp sang một bên.

Trên đường đi mới nghĩ, báo mới, sao không cầm theo đọc nhỉ? Tặc lưỡi, có gì trong đó đâu mà đọc. Thời đại, "nhà" báo được mỉa mai là "lều" báo.

Đi trực về mới kiểm tra thì là báo mới thật. Đà Nẵng thứ Sáu và Chủ Nhật, Thanh Niên thứ Bảy. Tiếc cho một nét văn minh của nhân loại, bèn liếc qua. Không có gì thật. Tin ai đó chết trên trang nhất. Chết thì chôn, có gì đâu mà rộn? Nhớ trên mạng có bạn than thiên hạ nói xàm. Ờ, thì không nói xàm còn biết nói gì? Chẳng thà, đừng để ai biết thì thôi ...

Thời mà báo còn đáng đọc, thường bực mình với mấy trang quảng cáo. Có khi còn nhiều hơn chính các trang báo. Rồi đến thời người ta đọc báo chỉ vì ... không biết làm gì (trong quán cà phê, trên bàn làm việc, miễn phí), thì, chỉ đọc quảng cáo, xem có gì hữu ích. Nay, quảng cáo cũng chỉ còn mỗi nhà với đất, than ôi.


Tối qua về nhà, lại báo nữa. Nhưng không nhặt, vì đã chẹt nhẹt sau mấy ngày mưa. Sáng nay đi trực, vẫn báo. Nhìn mấy tờ báo ướt bẩn thỉu nằm trong góc sân, trên có khuôn mặt ai đó nhợt nhạt. Lại vừa chết nữa. Tự dưng, thấy thương ... cho mấy tờ báo.

Ế, cũng phải có tư thế chút chứ ...

2 nhận xét:

Lien nói...

Xàm thiệt chứ, giờ này mà mê tín thấy ớn, hehe

Thủy Nguyệt lãn ông nói...

:)