Dân ta hay có một lối nguỵ biện, rất quen thuộc mà cũng rất khó chịu. Nhiều người vô tình phạm phải, nhưng cũng có những kẻ khôn ngoan hữu ý lợi dụng.
Đành rằng, thuốc đắng giã tật, nhưng uống thuốc đắng chẳng dễ dàng gì. Lời phê bình còn đắng hơn.
Con người ta, bị phê bình là hẵng cứ giãy lên cái đã.
Công bằng mà nói, văn hoá kém thể hiện ở cả 2 phía, fan và anti-fan. Đó là lối nói lấy được.
Có điều, người ủng hộ ít bị thấy chướng hơn, do quan điểm của họ là đồng tình với luận điểm, khỏi cần nhắc lại. Nhưng những người phản đối mà cũng chỉ phản đối khơi khơi, không nói rõ điểm nào là sai trái, thì khó nghe lắm. Kiểu "bác nói thế là không được, vân vân", đến khi hỏi lại ông ấy nói gì mà bảo không được thế, thì ra ông ấy nói 1 + 1 = 2, ôi trời. Hoặc chả hiểu ông ấy nói gì nữa, chỉ cảm giác là ổng chê mình, bó tay.
Trong tranh luận chính thống, lỗi này hay gặp ở những kẻ đang ở thế mạnh, cả vú lấp miệng em. Nhiều kẻ lợi dụng số đông, nhưng hoá ra chỉ là kẻ này nhắc lại lời kẻ kia, còn chứng cứ ban đầu không hơn con số 0 là mấy. Không trách được, họ phải bảo vệ điều mà chính họ cũng còn mơ hồ.
Dĩ nhiên những bày tỏ thái độ đơn thuần thì chả có gì để nói. Ai chẳng có quyền yêu, quyền ghét, có gì để tranh luận đâu. Cho nên, nói về những (tưởng là) luận điểm như vậy chẳng tốn thời gian lắm hay sao?
Bạn đồng hành của lối nguỵ biện trên cũng rất quen mặt. Bên phải là anh chàng soi mói, phía ông thế nọ phía ông cũng thế kia. Ô hay, đối phương có xấu đi chăng nữa thì cũng có làm cho điều mình sai trở thành đúng được đâu? Nói thế quá bằng tự thừa nhận, ừ thì tao sai đấy, bởi mày cũng thế.
Bên trái lại là anh chàng xấu tính, mạt sát đối phương. Cũng được gọi là giận mất khôn.
Đáng nói là, những cuộc tranh biện ngày nay, đa phần đều như thế cả ...
Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét