Chuyện này trong xã hội có nhiều.
Đặc biệt nhiều nữa, là trong xã hội mà hắn đang ngụp lặn.
Ấy là nói nhân chuyện nhà văn X nhà văn Y từ chối nhận giải thưởng A giải thưởng B.
Nếu mình được giải cao thì thôi, còn được giải thấp thì mới ồn ào lên.
Suy ra sự phản đối có tính chuyên môn (!?).
Mà đã chuyên môn thì phải có được người giỏi chuyên môn ở vị trí xứng đáng.
Xã hội ta không thế.
Người có vị trí danh chuyên môn thực chẳng chuyên môn. Mà người có chuyên môn có được vị trí thì cũng đánh mất luôn chuyên môn.
Thế nên không lạ là 10 giải được trao có tới 8, 9 giải bốc mùi nồng nặc.
Đến đây thì thấy, đã không có chuyên môn mà ngoài chuyên môn cũng không có nốt.
Nghĩa là tư cách liêm sỉ gì cho vào sọt rác hết cả.
Hắn có lần nói về sếp: ổng biết đếch gì về chuyện đó. Đồng nghiệp phê bình, hắn cãi: bình thường thôi, việc của ổng là làm sếp, ăn lương sếp, việc của hắn là làm nghề, ăn lương nghề. Cứ chủ tịt thì phải trồng lúa giỏi hơn bác nông dân na?
Lúc khác hắn chửi: sếp ngu như ... (xin lỗi loài chó, hehe). Cái này mới nói về nghề nghiệp của sếp nè. Đồng nghiệp lại bảo, không phải ngu đâu, khôn đó. Gọi là khôn quá (khôn quá hoá ngu?). Ngu hay không còn bàn cãi, nhưng mất tư cách thì chắc luôn.
Chị Sầu riêng tự nhận là mình phê bình khôn (hơi hơi khôn thôi, hihi), nói: phía nào cũng tối.
Nói vậy là ngang Ngô Tất Tố viết hiện thực phê phán rồi. Haha.
Hắn chép lại lần nữa câu của nhà triết học Plato:
Một trong những hình phạt dành cho những ai từ chối tham gia vào chính trường đó là cuối cùng họ sẽ bị cai trị bởi những kẻ kém cỏi hơn họ.
Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét