Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Kịch

Có người nói: một trận đấu bóng đá ở VN là một vở kịch, các cầu thủ là những diễn viên, huấn luyện viên là đạo diễn, còn người viết kịch bản là dân cá độ.

Cũng có câu: hôn nhân là một vở kịch nhiều hồi mà hai nhân vật chính đã chết ngay từ hồi đầu tiên.


Nói cho nó vuông: đời là một vở kịch. Là một vở bi kịch khiến mọi người cười và là một vở hài kịch khiến người ta khóc.


Thế nào cũng có người phản đối.

Nhưng dường như ở VN lại đặc biệt đúng.

Vẫn có người phản đối. Bảo rằng dân ta không biết gì về kịch.

Đúng, không biết gì, song sống trong đó.


Bề mặt của đời sống chính trị luôn là những cuộc diễn. Điều chính yếu được quyết định bởi hậu trường.

Như thường nói: ngồi trên bàn họp bàn chuyện nhậu, ngồi nhậu mới bàn chuyện làm ăn.

Hay như lễ hội xứ ta, vài ba người diễn dăm bảy người xem. Chưa bao giờ thực sự là hội.

Những chuyện này sẽ dễ dàng được nhận thấy bởi một anh "Tây" (như anh Dâu Tây - Joe chẳng hạn). Anh ta cứ tưởng sẽ xảy ra chuyện gì đó ở một lễ đính hôn, nơi hai người quyết định cuộc đời riêng của họ. Người Việt ngồi cạnh mỉm cười: chẳng có gì xảy ra cả. Lễ ăn hỏi chỉ là một vở kịch, mọi điều cần thiết đã được thoả thuận ở một nơi khác.


Mới biết, chúng ta đều là những kịch sĩ tài ba.

Diễn cho người khác xem, để che giấu hậu trường.

Và, đến lượt mình, lơ đãng ngó qua những vở bi-hài-kịch người khác diễn ...

Không có nhận xét nào: