Mới đọc được một bài viết, tác giả là người Việt ở Úc, phê phán sách A history of the Vietnamese của K.W. Taylor. Xem qua, vì lâu nay hắn cũng đang đọc quyển này (và vẫn chưa xong hihi).
Không nói rằng Taylor hoàn toàn đúng, nhưng những điểm bị phê phán thì hắn thấy tác giả kia dường như còn mơ hồ hơn. Có lẽ, khác biệt lớn là ở chỗ, trong khi Taylor thiên về sự kiện thì người Việt dựa vào quá nhiều cảm tính.
Sáng nay, trong lúc chờ xe giao ca, đứng đấu láo cùng trưởng phòng kỹ thuật và chánh văn phòng. Trưởng phòng có hỏi hắn về thiết bị mới, đánh giá một cách cảm tính thì như thế nào? Hắn cũng trả lời, rằng có vẻ như chỉ thuộc hạng 2 chứ không phải loại hàng đầu.
Trả lời xong hơi chột dạ, dĩ nhiên chưa đưa vào sử dụng thì chỉ có thể đánh giá theo cảm tính, nhưng chẳng lẽ hắn có đủ uy tín để đưa ra những ý kiến dạng như vậy? Hehe.
Thực ra, với cách sống của người Việt, chất lượng khó có cửa. Giá cả luôn chiếm thế thượng phong. Dễ hiểu, vì định lượng chất lượng không dễ như hỏi giá, nó đòi hỏi kiến thức. Lười học, lười suy nghĩ thì cảm tính cho nhanh. Đa số dân chúng đã thế, mà xây dựng thành luật đấu thầu cũng chẳng khác gì. Kết quả cứ đồ rẻ mà xài. Chợt nhớ ai đó có nói: tôi không đủ giàu để xài đồ rẻ. Haha.
Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét