Về nhà
Tôi đã trở về,
tôi đã bước vào dưới vòm cổng và đang nhìn quanh.
Đây là mảnh sân ngày xưa của cha tôi.
Vũng nước ở chính giữa.
Những đồ vật cũ kỹ vô dụng chất đống lên nhau làm choán hết những bậc cầu thang lên tầng gác.
Con mèo lấp ló sau dãy lan can.
Một miếng giẻ rách, trước kia đã có lần cuộn quanh một cây gậy trong một trò chơi, bây giờ đang phất phơ trong gió.
Tôi đã về đến nhà.
Ai sẽ ra đón tôi?
Ai đang đợi sau cánh cửa bếp?
Khói đang bốc lên từ ống khói, cà phê đang được pha cho bữa ăn tối.
Mi có cảm thấy thân thuộc, thoải mái như đang ở nhà của mình không?
Tôi không biết,
tôi cảm thấy rất bối rối.
Đây là nhà của cha tôi,
nhưng mỗi đồ vật đều đứng lạnh lùng bên cạnh một đồ vật khác, như thể nó chỉ chăm chú vào những chuyện của riêng nó, những chuyện có phần tôi đã quên, có phần tôi chưa hề biết đến.
Tôi có ích lợi gì cho chúng, có ý nghĩa gì đối với chúng,
dù ngay cả khi tôi là đứa con trai của cha tôi, người nông dân già nua?
Và tôi không dám gõ lên cửa nhà bếp, tôi chỉ lắng nghe từ một khoảng cách, đứng thẳng lưng, với một dáng điệu nghiêm chỉnh để khỏi bất ngờ bị xem là một tên nghe lén.
Và bởi tôi đang lắng nghe từ một khoảng cách, tôi không nghe gì cả ngoài tiếng tích tắc mơ hồ của chiếc đồng hồ treo tường vọng lại từ những ngày thơ ấu,
nhưng có lẽ tôi chỉ nghe trong ý nghĩ.
Bất cứ điều gì khác đang xảy ra trong bếp là bí mật của những ai đang ngồi ở đó, một bí mật họ che giấu trước tôi.
Càng ngần ngừ trước cửa lâu chừng nào, tôi càng trở nên xa lạ chừng ấy.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bây giờ có ai mở cửa và hỏi tôi một câu?
Chẳng phải chính tôi lúc ấy sẽ ứng xử như một kẻ muốn giữ bí mật của riêng mình hay sao?
(Franz Kafka)