Anh cả và em út.
Mình nhớ hồi nhỏ có đọc một quyển truyện có tên như vậy, hihi.
Thực ra thì nói chú út là chưa chính xác. Chú chỉ là út của bà nội. Sau đó ông nội có một bà nữa và bà có thêm một chú (thực sự là út). Vào thời điểm mình chụp hình (lén), chú đó ngồi phía đối diện quay lưng lại mình nên không vào khuôn hình.
Bác cả năm nay 99, chỉ hỏng một mắt (tự nhiên phát hiện không nhìn thấy gì), tai hơi nặng, mắt còn lại rất tinh và cực kỳ minh mẫn.
Chú thì hai mắt phải nhỏ thuốc luôn luôn, và không nhớ ra mình là ai, hihi. Nhưng lần này vẫn đi được tàu từ Hà Nội vào.
Con cháu bảo: lúc trẻ hai anh em không giống nhau mấy mà sao càng già càng giống. Người ngoài bảo anh em nhà này giống nhau đến độ nhầm lẫn. Mình thấy bác hai là giống bác cả nhất, còn chú thì giống ba mình hơn.
Giữa hai anh em là một sảnh dài nay chỉ còn một bà kế trước chú, hai ông và hai bà đã ra đi.
Chính nhờ sự ra đi của một bà mà có cuộc hạnh ngộ này, trong tiết trời mưa rét, vì anh em sống rải từ Bắc vào Nam, mà mỗi người, đi từ cửa ra cổng đã khó khăn.
Gặp gỡ hiếm hoi, miệng cười mắt khóc, nhắc đi nhắc lại rằng: đây là lần cuối ...