Bạn, tự nhiên nhắn tin:
- Ông đọc cuốn này chưa?
- Chưa.
- Kiếm đi, khá hay.
Kiếm, cũng không khó lắm. Lên Tiki, còn thấy những 2 phiên bản. Quyết định chọn bản cũ hơn:
Kiểu, xứ ta, cũ, kiểu gì cũng hơn mới. Với lại, cũng khá thích Nhã nam, và, NXB Hội nhà văn. (Đã thế, còn rẻ hơn hihi).
Nhưng, trong lòng hơi nản, đọc về dân Nam, dù là An-nam hay Việt nam, thì, cũng chán chết.
Nhiều năm trước, bạn bè đã nói về lão, thằng nớ, tu mẹ nó rồi. Thực ra, chỉ có cạo đầu cho mát, chứ, chẳng kinh kệ chẳng cà sa cũng chẳng chay tịnh gì.
Nhưng, có lẽ, quan trọng là mắt nhìn đời, thấy đời nhàn nhạt. Nhân tình, bản chất xấu xa. Hành vi, sai lầm hiển nhiên. Thế nên, không hy vọng, không thất vọng. Bình thản.
Chắc không sai. Có điều, lợi mình, mà chẳng ích gì đời. Bèn nghĩ, hay là, xuống núi?
Xuống thời ... hại mình. Lâu nay thấy đời quanh mình thật buồn. Từ gần gần tới xa xa. Người làm, không sai lầm lớn cũng thiếu sót nhỏ, lại khó sửa. Kẻ phê phán, chừng cũng chẳng thơm thảo gì, khuấy lên cho đục đặng dễ thả câu.
Bao giờ thì nước mới trong? Tự lượn đi chăng?