Thứ Hai, 11 tháng 8, 2008

Ngày ấy

Mình mua cái laptop Compaq thế là cũng đã được gần 4 năm. Lúc mua được khuyến mại một máy in (HP, dĩ nhiên, HP với Compaq là mấy?!) bao nhiêu gì đó trong 1. Đại loại có thể in, scan, photocopy, ... In màu, phun mực. Nhiều người nói, nào là máy rẻ mực đắt, nào là màu hết trước mực đen, ...vv và vv .... Chả biết mình in ít thế nào, đến giờ vẫn còn in màu tốt. :-D
Nguyên mấy lần trước mình toàn máy hỏng mới tìm mua máy mới nên không lựa chọn được nhiều. Lần này quyết mua bằng được máy mới khi máy cũ còn tốt. Máy mới chạy Windows Vista, đĩa cài đặt máy in (cũ) của mình lại chỉ dành cho Windows XP. Thế là xưa nay vẫn thực hiện in ấn và scan trên máy cũ. Hôm qua lười bật máy cũ lên, bèn cắm đại máy in vào máy mới. Vista nhận tốt. Nguyên có khuyến cáo ít nhất vài tuần cũng phải in một lần, không thì kẹt mực. :-)
Túm lại in thử, vẫn tốt. Thừa thắng xông lên xem Vista tự nhận dạng máy in vậy có scan được không. Ok luôn. Mà lại thử scan cái ảnh này:


Lớp 3 đi thi học sinh giỏi cấp trường. Lớp 4 đi thi học sinh giỏi cấp trường rồi cấp huyện. Lớp 5 đi thi học sinh giỏi cấp trường, cấp huyện rồi cấp tỉnh và cấp toàn quốc. Cả năm lớp 5 này mình hầu như chẳng học hành gì cả. Nói chính xác là hầu như không đến lớp mà chỉ luyện gà chọi để thi thố thôi ...
Lớp 6 vào học chuyên toán tỉnh (Bình Trị Thiên). Lớp 6 mới chỉ có chuyên toán, học ở trường Nguyễn Du, Huế. Được một học kỳ thì chuyển sang trường Nguyễn Chí Diễu. Ở đó học tiếp lớp 7, lớp 8. Lên lớp 8 có thêm lớp chuyên văn. Tự nhiên có hình dung đối địch, chuyên văn - chuyên toán. Thêm nữa chuyên toán ít nữ nhiều nam, mà chuyên văn thì ít nam lắm nữ!
Lớp 9 chuyển lên Quốc học. Chuyên văn lại chuyển lên Hai Bà Trưng (trường này nằm ngay cạnh trường Quốc học, xưa gọi là Đồng Khánh, dành cho nữ; sau 75 đổi thành Trưng Trắc, là trường cấp 3 bình thường, ít năm lại đổi thành Hai Bà Trưng, không cần giải thích cũng hiểu :-D). Tuy ngay cạnh nhưng toán với văn như nước với lửa (!?) nên chẳng mấy khi quan hệ gì.
Đột nhiên lên lớp 12, chuyên văn cũng chuyển về Quốc học (từ lớp 10 đã có thêm chuyên lý). Lúc này các cô cậu đã lớn nên xuất hiện vấn đề (?!) "nam nữ thụ thụ bất thân". :-))
Còn nhớ ngay đầu năm học đó có cuộc thi viết cảm nghĩ về trường. Mấy nàng chuyên văn mới qua (mấy tháng) chiếm ngay mấy giải cao. Chuyện, chả gì cũng là dân chuyên văn. Lớp mình gắn bó với trường hơn 3 năm chẳng biết viết gì. Có cậu còn suýt bị đuổi học vì bảo "tôi đi trong sân trường chẳng chút cảm tình chi, chỉ như con chiên ngoan đạo ...". :-) Có mấy cái cây cành lá hôi xì, thường tụi mình vẫn bẻ quất nhau, bị quất trúng thì sau mấy ngày người vẫn còn hôi. Các nường chuyên văn phán đó là hoa bằng lăng (hoa này mình chỉ "văn kỳ thanh" qua mấy bài cải lương, vọng cổ nam bộ chớ đâu có được "kiến kỳ hình"), nghi ngờ quá mà hổng biết đúng sai.
Cái sự nam nữ tuổi ấy ở gần nhau cũng loãng moạng lém. Mình nhớ có hai nơi trêu qua ghẹo lại. Một là trên đường đi chợ (thường mua đồ về nấu cháo ăn thêm chống đói :-( ). Hai là buổi tối lên lớp học thêm (dân nội trú tự học). Một lần đi chợ về kẻ trước người sau nhấm nháy thế nào mình đổi đại túi (phe nào cũng đi đông người). Một lần khác trên lớp học tối cô nàng kéo ghế ầm ĩ, mình phải nhảy qua bưng hộ. Thế là bỗng nhiên mình thành tiên phong giao chiến. Hehe.
Phe bên đó là hai nàng thân nhau, tên lại gần giống nhau. Khiến sau này vào đại học, thư từ qua lại mấy đứa bạn mình cứ tưởng là một.
Rồi cũng đến ngày ra trường tạm biệt. Một nàng mượn mình cuốn sách (sau này nghĩ lại chắc giả vờ mượn?!). Hôm trả sách, mình với hai cô nàng nói chuyện khá khuya trong sân trường. Cầm quyển sách dày cộp trong tay, mình biết nàng có kẹp gì trong đó (trời tối) nhưng im không hỏi. Đó là một quyển sổ nhỏ với lời đề tặng ở đầu. Sau này tụi bạn đại học tình cờ đọc thấy cũng ồn ào một chút thú vị.
Nhưng mình lại đi học xa. Cô giáo dạy tiếng phán: em nào có yêu đương rồi thì quên đi, vì sang nước người học rồi quan điểm thay đổi dữ lắm, bắt người ta ở nhà chờ tội nghiệp! Cô ơi là cô. Mà mình thì ngoan, nghe lời thầy cô lắm. :-D Của đáng tội đã có gì đâu. Không như 8x, 9x thời nay, hồi đó nhìn thấy nhau không thôi đã tê hết cả người. Nói như các bậc đàn anh, làm gì đã biết "tay con gái nóng hay lạnh".
Thế là mình đi. Thế là mình thay đổi. Lúc học xong về nước, toan toan tính tính gửi được bưu điện 10kg, xách theo máy bay được 20kg. Toàn sách. Nhiều kỷ niệm đành đốt hết. Về nhà với mớ kiến thức học được, túi không một xu. Cứ tưởng hoàn thành nhiệm vụ thì gặp ngay gáo nước lạnh từ gia đình. Khoảng cách với gia đình vốn ít gắn bó lại như cách xa thêm.
Từ đó mình lại đổi thay. Mình muốn kiếm tiền. Mình mong kiếm danh. Sách xách hàng kg về chẳng có dịp học lại. May mà mình không có tài Cũng sớm nhận ra vòng lợi danh thật là vô nghĩa.
Bây giờ mỗi lần về quê, xe khách chạy cũng nhanh. Trước tệ lắm, nên mình hay chạy xe máy. Ra còn hay đi chơi lung tung. Từ ngày thông hầm Hải Vân, không đi xe máy nữa, ít ghé đây kia.
Tết năm nào đó lâu lắc rồi, dịp hiếm khi, rủ vợ chồng cô bạn này đi thăm vợ chồng cô bạn kia. Hai nàng ngày xưa nay đã tổng cộng 4 đứa con, trong cái hình mình vừa lục ra scan lại, vì hồi đó còn dùng máy ảnh cơ.

Không có nhận xét nào: