Cũng không có gì quá mới. Chơi chữ đùa rằng: việc của những kẻ ngồi trên mây ...
Tự nghĩ: buồn. Trên mây không phải vì hoang tưởng. Trên mây không phải vì mơ mộng. Trên mây không phải vì sáng tạo vượt thời gian.
Chỉ là khó khả thi ở một xã hội đầy rẫy vô sỉ và tham lam.
Kết một tuần buồn. Buồn cho những con người không còn là người ...
Tự thưởng cho mình một cốc trà và một củ khoai nướng.
Facebook vẫn không vào được. Ngồi gõ những dòng này, bỗng nghĩ đến The world is flat của Thomas Friedman.
Thế giới vẫn lắm gập ghềnh, Tom!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét