Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010

Chuyện vĩ nhân ... à quên, "vĩ cẩu"

Nơi mình làm việc toàn công nghệ cao.

Máy móc thì hiện đại. Con người thì giỏi giang. Quy trình thì chặt chẽ.

Chỉ ngán mỗi mấy cụ Tý.
Các cụ mà buồn răng thì máy móc hiện đại chẳng ăn thua.
Các cụ mà chui được vào trong nhà thì con người giỏi giang cũng ngại.
Các cụ mà chạy thì quy trình chặt chẽ đuổi chẳng kịp.

Ấy thế mà các cụ phải thúc thủ trước anh chàng này:



Cứ mỗi đêm chàng ta lại tóm được dăm cụ xếp hàng để chơi đấy.

Bình loạn: Thế mà anh ta chẳng hề được phong tặng danh hiệu gì sất. Dù là ất ơ chiến sĩ thi đua hay vinh dự được kết nạp vào đâu đó ...

Không biết có phải vì thế mà mình chộp được bức hình này. Lần trước đã cho lên blog với lời chú "ngáp". Như người ta thường nói, sái cả quai hàm. Giống mình tệ.

P/S: Chuyện ngoài chính sử. Trong bức ảnh này nhân vật chính vẫn còn lành lặn. Sau này chú ta bị đánh, cắn gì đó đến nỗi toạc da rách thịt. Thời gian dài là thương binh, cà nhắc ... ba chân.

Hay vì thế mà ... sát Tý?

Bonus: Chuyện chép lại từ Cổ học tinh hoa.

DÙNG CHÓ BẮT CHUỘT

Nước Tề có người xem tướng chó giỏi. Nhà láng giềng nhờ mua một con chó hay bắt chuột. Một năm trời anh ta mới mua được, bảo nhà láng giếng: “Con chó này tốt đấy” . Nhà láng giềng nuôi chó mấy năm mà không thấy nó bắt chuột, mới nói chuyện với anh ta. Anh ta bảo: “Con chó tốt lắm đấy. Nhưng cái chí nó chăm bắt hươu nai, cầy, cáo chớ không muốn bắt chuột. Bây giờ muốn nó bắt chuột thì phải cùm chân nó lại.” . Nhà láng giềng làm theo như thế, quả sau con chó hay bắt chuột.
(theo Lã Thị Xuân Thu)

LỜI BÀN (của Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc và Tử An Trần Lê Nhân): Con chó trước không bắt chuột, là vì nó có tài bắt những hươu nai, không thèm bắt chuột. Sau nó bắt chuột, là vì người ta đã cùm chân, hãm cái tài nó lại, không cho chạy nhanh quá. – Cốt ý bài ngụ ngôn này nói kẻ có đại tài mà đem dùng vào việc nhỏ thì không được việc. Muốn cho được việc, thì người dùng tất phải biết chế hạn cái tài ấy lại. Nên người có tài mà làm được việc hay không làm được việc là cốt ở người biết dùng hay không biết dùng mà thôi. Nhưng muốn cho người có cái tài to làm việc nhỏ thì phải làm cho mất cái tài to đi đã, thì chẳng đáng tiếc cho người có tài mà chẳng gặp được tri kỷ lắm ru !

Không có nhận xét nào: