Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

Hết Tết.

Trưa mùng Bốn ra đường đón xe vào Đà Nẵng, nắng và bụi. Trong khi xe Huế nườm nượp, có xe gần như trống không thì xe Đà Nẵng vắng bóng. Đến khi xuất hiện những xe đầu tiên thì có xe không thèm dừng bởi đầy khách, cuối cùng mình đành nhảy đại lên một chiếc. Kiếm được một chỗ kê đủ nửa bàn tọa, người ép vào cửa xe, gần như ôm vào lòng cô "lơ xe" còn trẻ có mái tóc nhuộm vàng sành điệu. Suốt đường còn bị xê lên dịch xuống đôi lần nữa thì vào đến Đà Nẵng.
Rải rác những đồng chí công nhân uể oải đập đá vá đường. Đôi ba đồng chí công an giao thông ngước mắt thủy tinh lơ đãng liếc mấy chiếc xe chật ních bò qua. Tiến vào năm mới đi thôi.
Hết Tết.


- Posted using BlogPress from my iPad

Tết Tân Mão 2011 (4)


Mùng Ba. Nắng ấm. Lại các kiểu cúng. Haizz!
Lan man vài chữ nhân nghe đến đoạn cuối Tngh. Gã Lhx côi cút chỉ có, mà may mắn có được, Ndd là tri kỷ. Thế mà thường hứa ẩu, là tại nhầm lẫn ngụy tri kỷ vậy, nên tuy kiếm pháp cao cường vẫn vô tích sự khi gặp chuyện. Lại có những người chết thì sướng rồi, cứ trăn trối để khó khăn cho người ở lại. Than ôi, nếu mình sống đã sớm vô duyên rồi thì chết là hết, còn nặng nợ chi ...
Đi bộ dọc đường nắng nóng. Hai bên đường ngập những 500 000 Vnđ và $100 :-) Cứ mỗi lần bác nói chuyện nhà là mình ngao ngán. Dù rằng những điều bác nói toàn hay toàn đúng cả. Thế là tại sao tại sao? Lẩn thẩn nghĩ các cụ xưa có câu "Nói phải củ cải cũng nghe", mà củ cải nghe gì? để làm chi nhỉ? Chi bằng "làm phải củ cải nấu canh" he he he ...


- Posted using BlogPress from my iPad

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

Tết Tân Mão 2011 (3)


Mùng Một. Mình không ra tới cổng. Mặc dù trời ấm hơn, và không mưa. Tranh thủ tắm đầu năm, một việc không dễ thực hiện ở đây trong những ngày này. Mọi thứ đã và đang (dĩ nhiên cũng sẽ) thay đổi. Chẳng lạ lùng gì, ở cái xứ mà khó có gì xứng gọi là truyền thống. Chỉ những ngoa ngôn cố nói lấy được, dối người tự dối mình đến độ u mê tin cả vào những bịa đặt của chính mình.
Mùng Hai ấm và sáng, quyết định ra khỏi nhà, cuốc bộ thẳng đến Giọt Thương Huyền. Chiều sẽ đi Đông Hà. Sáng xem một bộ phim "ngớ ngẩn" chắc là của Mỹ, về một cô gái mất trí nhớ. Với cô mỗi sáng thức dậy lại là "nhật nhật hựu nhật tân", quên hết ngày hôm qua. Và vì vậy cô phải ghi nhật ký mỗi đêm, để hôm sau dậy bố cô lại nhắc cô đọc ...


- Posted using BlogPress from my iPad

Tết Tân Mão 2011 (2)


Thứ Tư Feb 2, 30AL về nhà anh cúng tất niên. Bác nhất định bắt mình cùng cúng, bật mếu máo than về gia cảnh, không biết lúc nào mới thấy cháu nội về. Cứ gần tổ tiên thêm một bước, dường như lại xa cháu con thêm một bước. Sao tiên tổ và con cháu cứ mãi xa cách làm vậy?
Xưa nay mình vốn ngại việc cúng bái. Chợt nhận ra chẳng qua dọn cơm mời người đã khuất mà thôi. Nhưng có phần thừa mứa quá, nếu mình về hưởng chẳng thể vui lòng, hihi. Hôm nay mình còn dọn thiếu bát đũa, chắc các cụ phải ăn bốc, hehe.
Giao thừa có vẻ ấm lên.


- Posted using BlogPress from my iPad

Tết Tân Mão 2011

Thứ Hai Jan 31, 28AL ra Quảng Trị. May đi nhờ xe với anh em Kham nên thoát cảnh chực chờ nhồi nhét. Mà xe lại chính của bệnh viện Triệu Phong làm dịch vụ, Mr Hùng lái nên đưa mình về đến tận nhà. Vừa về đến nhà đã sang chị Uyên ăn cơm chia tay bác về anh Kát.
Thứ Ba Feb 1, 29AL sáng sớm đưa bác về. Vẫn như thường năm, bác đòi chở về bằng xe máy. Không ai dám mà nói đi taxi thì bác không chịu. Cuối cùng lại có xe đi nhờ.
Sau khi ngồi chơi một lúc, bày cho cu Công một chút với ioe gì đó, chuẩn bị đi thi cấp huyện, tiếng Anh qua game online, rồi túc tắc đi bộ ra thăm mộ. Quả là các cụ dù có ở gần cũng khó vượt qua mấy đoạn đường ngắn lầy lội ấy được. Khu mộ có thêm nhiều khuông mới, vẫn thế, không khuông nào cùng hướng với khuông nào. Đường vào chỗ chị Khánh còn lầy lội hơn, đến mức không thể đi được, phải leo theo bờ ruộng. Đời người rút cục thành một nấm đất, lẫn trong bùn lầy. Mình không muốn thế, muốn được hỏa thiêu, rải hết vào thiên nhiên, biển, rừng, sông, cống gì cũng được. Chưa đồng cảm nhiều, chắc số mình còn phải vật lộn với đời ô trọc lâu chán, huhu.
Bữa sau sẽ post ảnh bằng laptop, giờ gõ tạm offline vậy thôi. Đi bộ dọc đường, thấy ôtô cũng lắm. Tết đến thấy mấy đứa em lo cả quà cáp cho thầy cô dạy mấy đứa cháu, chẳng như xưa "mùng Một Tết Cha, mùng Hai Tết Mẹ, mùng Ba Tết Thầy" nữa. Còn nghe chuyện đất Hoan Diễn, có học hay không cũng phải trăm triệu lót tay mới mơ có việc làm. Đời ơi!


- Posted using BlogPress from my iPad