Đ email báo tin giáo sư Zboray L đã mất. Thực ra là ông mất đã gần 1 năm.
Có những việc, có những người mình cứ dần quên, quên dần ...
Nhớ Giáo sư dáng người thấp đậm, ngày ấy đã gần 20 năm, tóc Ông lúc ấy đã bạc.
Nhớ Ông kể Ông không có con. Lương giáo sư đại học cũng đủ để hai vợ chồng hàng năm đi nghỉ hè ở phía Nam biển nắng, Ý, Hy lạp. Sang Đức, lương đồng nghiệp bằng lương Ông về con số, nhưng tính bằng Đức mác (1 Đức mác bằng khoảng 20 cu-ron Tiệp).
Ông bảo mình ở lại học tiếp với Ông. Nhưng mình không tự lo được cuộc sống của mình, nói chi tới tiền học. Qua sông thuyền đã đốt, lưng dựa vào núi rồi, chỉ còn cách cuốn gói về nhà.
Giáo sư ở trong số không nhiều những người dạy bằng sách do chính mình viết.
Ông thường bảo, học được điểm đạt thì khó gì, chỉ cần không quá lười biếng. Cố gắng chút nữa là đạt điểm khá. Còn biết hệ thống lại kiến thức mình đã học nữa là xuất sắc.
Mình nhớ mãi, và bây giờ thường xuyên kể cho bọn trẻ nghe, điều Ông hay nói: "Bọn mày (dân ta hay quen với cách dịch xưng hô bỗ bã này) muốn biết gì thì hỏi mấy tay trợ giảng ấy, bọn nó gì cũng biết. Còn hỏi các phó giáo sư thì họ chỉ biết chỉ ở đâu trong sách thôi. Hỏi giáo sư, giáo sư chỉ biết phó giáo sư đang ở đâu."
Bọn trẻ nhà mình chẳng mấy đứa hiểu. Mà, chúng nó có khi nào cần hỏi điều gì đâu ...
Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét