Tuy nhiên có sự khác biệt, là blog mình để public, sẽ không giấu kín như một nhật ký thực thụ.
Điều này khiến blog không có những gì quá riêng tư. Với mình, sẽ là đủ. Đủ, như một người bạn có thể tâm sự hầu hết mọi điều. Còn điều không, có lẽ đáng để không. (Bỗng nhớ Bridget Jones Diary, hihi).
Từ rất lâu trước đó, mình đọc thấy rằng, nên viết nhật ký như một phương pháp tu thân. Nhưng mãi mình không bắt đầu (có lẽ chẳng muốn tu thân, hehe, nói gì tới tề gia, trị quốc, bình thiên hạ).
Cho đến khi gặp Yahoo! 360° (phải chăng tại mình lười bút, giấy mà siêng keyboard?!). Ngày ấy, ở đó thật là tấp nập. Thực ra thì mình vẫn chỉ viết nhật ký, như một nơi để trút những vui buồn. Mà mình lại thường buồn nhiều hơn vui, nên hẳn "ngôi nhà" của mình buồn thảm lắm.
Rỗi rãi, mình lang thang thăm nhà "các bạn" không quen. Lai vô ảnh khứ vô hình, bởi mình nghĩ nếu các bạn ấy theo dấu đến thăm nhà mình chỉ tổ buồn lây, hihi.
Kịp đến Yahoo 360 tan rã, người người tứ tán. Multiply, wordpress, Yahoo! 360plus, blogspot, etc. Mình cũng bon chen tậu nhà khắp nơi, cả những nơi hẻo lánh như Friendster. Những người mình quen biết (biết nhiều hơn quen) hầu như sang Mul nhiều nhất. Bên đó có dáng dấp mạng xã hội, giao lưu nhiều hơn. Mình cũng tạo một nick Mul, rồi ... để đó.
Một phần, dạo đầu vào Mul phải leo tường vất vả, mà mình quen đường hoàng, hehe. Thêm nữa, mình tự kỷ, vào đó không hợp. Mình thiền trong blogspot.
Bác mình có lần nói, mình thuộc dạng "tâm giao", không "quảng giao". Ngẫm bạn bè xưa nay, không học cùng phổ thông thì cũng quen ở đại học, ra đi làm thêm đồng nghiệp. Không nhiều, không ít, nhưng thực sự mấy tri âm?!
Nhiều người lạm dụng từ "bạn". Ngồi nhậu mình bảo, em ở nhà đọc entries còn vui hơn. Những người "bạn" trên mạng thông minh hơn, vui tính hơn, hiểu biết hơn nhiều. Dĩ nhiên, nói thế, cũng phải cân bằng.
Mình chọn Yahoo Plus làm nơi tiếp bạn bè. Chuyển được nhiều thứ từ 360 sang đây. Của nả không quan trọng, những gì mình viết ra bất quá cái hố của ông thợ cạo "vua có tai lừa". Yahoo thì ngày càng chuối ơi là chuối, nhưng cũng vượt qua được. Sắp tới lại còn chuyển sang đây.
Lan man thế.
Tự kỷ nhưng mình cũng quen (một ít) và biết (nhiều) người thú vị trên thế giới ảo.
Tiếc là đang vào giai đoạn thoái trào. Nhiều người thích qua lại ngắn gọn trên FB. Nhiều người đóng cửa chỉ chơi với bạn bè trong friend list. Nhiều người thì không viết nữa.
Mình vẫn cứ rảnh là lại lang thang. Có khi quen lối thấy cửa đóng then cài. Có khi chỉ thấy hoa đào cười với gió đông.
Có nhà, hễ cứ vào được là mình lại xông vào. Hàng ngày. Bookmarked.
Một nhà như vậy là nhà Lão Thầy Bói Già. Mình cười với Hội sản xuất bàn là, rưng rưng nước mắt với thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên.
Lâu nay, mình đọc thấy Lão Bói ốm nặng. Mình biết về Lão nhiều hơn qua comments của bạn bè Lão. Mình ngóng tin trên FB. Mình không rõ Lão bệnh gì. Mình lạc quan thấy bạn bè Lão hy vọng.
Thế rồi, sáng nay, mình thấy những comments thật buồn.
Bây giờ, mình được biết, thế giới ảo cũng có chia ly.
Sinh thời Lão bảo: ở đời sợ nhất là nhạt.
Vắng Lão đời nhạt đi nhiều.
Chắc Lão cũng không biết rằng, có người âm thầm hâm mộ Lão. Mong rằng điều đó giúp cho Lão nhanh siêu thoát. Vì đơn giản có thêm một người yêu mến. Và vì đó là điều mình cầu chúc cho Lão.
(Không đâu bỗng dưng mình nhớ tứ thơ Tú Mỡ khóc vợ ...)
Anh đi trước còn tôi ở lại
Công việc đời còn dở chút thôi
Bao giờ công việc xong xuôi
...