Hắn lơ đãng nhìn chữ vừa mới viết ra, chính xác là vừa mới gõ ra, thấy là lạ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy chữ đó đứng một mình. Với bản tính bướng bỉnh cố hữu, hắn tự cho phép mình cái quyền được làm như thế. Cái gì chả có lần đầu tiên. Người tình cờ đọc thấy, chắc sẽ đoán được cái từ lẽ ra phải đi cùng cặp thôi. Mà nếu không, thì đã sao.
Càng nhìn, hắn càng nghĩ vẩn vơ. Gõ (viết) thế có đúng không nhỉ? Có sai ngữ pháp không? Có lỗi chính tả không?
Sáng nay, hắn mở mắt đúng vào khoảng giờ như thường lệ. Như một cái máy. Có thể, hắn đã trở thành một cái máy. Cái máy đó chỉ trục trặc đôi chút nếu ngày hôm trước có gì đó bất thường.
Ngày hôm qua không có gì bất thường. Một cuộc họp đầy ngán ngẩm. Một cái hẹn cà phê thú vị. Một buổi tối online-on-laptop bình thường. Hình như một cuộc chát có cái gì đó buồn cười. Gì thế nhỉ?
Ý nghĩ phải nhớ lại kéo hắn ngồi dậy khỏi cơn mơ màng buổi sáng. Chui ra khỏi màn. Dạo này hắn nằm màn do trong nhà xuất hiện những con gì đó. Bé li ti. Không phải muỗi. Không vo ve, chỉ bất ngờ thấy nhói một cái. Ngứa. Và một nốt tròn tròn xinh xinh xuất hiện. Thỉnh thoảng, bộp, hắn vo được giữa hai ngón tay một mẩu bé tý, đen đen, không còn rõ hình thù. Không biết, liệu Chúa có cho hắn cái quyền sát sinh ấy hay không nữa.
Hắn lê tấm thân trần truồng về phía chậu rửa mặt. Từ ngày có một phòng ngủ ra chiều kín đáo, hắn thích ngủ không một mảnh vải trên người. Chỉ đôi khi, thoáng nghĩ, nếu mình chết trong khi đang ngủ thì có gây bối rối cho người tìm thấy xác mình đầu tiên không nhỉ. Mà, nhìn trong gương, hắn đang chẳng khác gì một xác chết. Nhúc nhích như một zombie. Phải rồi, zombie, tụi Hô-li-út nghĩ ra hay thiệt. Hắn thậm chí còn chẳng buồn vươn vai lấy một cái gọi là thể dục. Thoáng nhớ lại chuyện lúc ngồi cà phê với bé U hôm qua, sức khoẻ của hắn chắc chẳng đủ cho một buổi làm việc ở xứ người. May thay (hay không may?), hắn đang tồn tại ở xứ lười.
Hắn thích thú với biệt danh lão lười. Một cách lười nhác, hắn súc miệng, lấy kem, chải răng, chế nước sôi lên cục mì gói, tranh thủ giũ mấy mảnh quần áo ngâm từ tối qua. Rồi ngồi nhai mì như nhai rơm.
Trời chưa sáng hẳn, nhưng chẳng cần bật đèn. Tiết kiệm điện cho nhà nước (hay cho nhân dân?). Bỗng nhiên tối sầm một cái. Rồi bộp một cái. Rào một cái. Ông trời hắt nguyên một cục mưa lên mái tôn. Lười đến chậm chạp trong ý nghĩ, hắn dường như chờ cú bộp rào tiếp theo. Nhưng không, rất nhanh, hửng sáng. Nhờ sáng, trên miếng kính cường lực to tướng đậy cái giếng trời, hắn thấy những hạt mưa vẫn còn nhí nhảnh.
Nhìn hạt mưa hơi nặng, hắn quyết định đi ủng, mặc bộ đồ mưa. Hắn ghét mưa. Ghét phải mặc đồ mưa. Dù kín đến đâu, vẫn ướt những chỗ hiểm. Cộng thêm mùa này mồ hôi sẽ ra nồng nặc. Cả ngày sẽ âm ẩm, hôi xì.
Nhìn trời sáng, hắn nghĩ sẽ tạnh mưa trong phút chốc. Thế mà vẫn mặc đồ mưa đi ra một cách ngu ngốc. Khoác cái áo mưa nóng nực vào người rồi mới thấy chưa đeo túi. Lại lười nhác cởi, đeo, mặc. Xuống gác rồi mới nhớ quên xách bao rác ra bỏ trước nhà. Lại đi lên, đi xuống. Nhớ được là may rồi, càng ngày hắn càng hay quên.
Lơ đãng vớ miếng giẻ, hắn phủi qua yên xe và hai chỗ cầm tay trên tay lái. Một lớp bụi không dày không mỏng, dù hắn mới chỉ để xe ở nhà có một ngày hôm qua. Cả nhà chìm trong một màn bụi. Cả đời hắn chìm trong bụi.
Không có gì bắt hắn phải ra đường giữa cơn mưa nặng nề nóng nực như vậy. Hắn có thể chờ mưa tạnh. Hoặc hoàn toàn không thèm đi đâu. Nhưng hắn vẫn đi, như một thây ma quán tính. Đến một nơi chẳng có việc gì đáng làm …
Oải.