Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Tri kỷ

Khi hai người cầm tay nhau mà chết, trong lòng không hề thiếu thốn ...



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Vietnam

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Rác

Người Việt mình nổi tiếng thông minh (ít ra là tự nhận). Tiếp thu rất nhanh các chiêu thức quảng cáo, như cắt ngang giữa các bộ phim trên tv, gửi thư rác (spam), hay phát tờ rơi trên đường phố.


Người Việt mình cũng rất khôn ngoan (ít ra là cũng tự nhận). Rất linh hoạt trong tiếp nhận quảng cáo.

Tranh thủ duyệt các kênh khác khi có quảng cáo trên tv, hoặc tranh thủ đi đái.

Spam (thư rác) thì đã có Trash (thùng rác), hoặc Reply (trả lời) bằng những lời lẽ thật tục tĩu.

Tờ rơi nhận trên đường phố thì không thể đơn giản hơn: thả ngay xuống đường, dưới chân mình, trước mặt người phát.



Chiều nay đi làm về, hắn đạp xe qua một đoạn phố kiêm bãi rác như vậy. Những tờ giấy la liệt trắng mặt đường. Và vì cỡ A5, nên hắn nhìn rõ trên đó có 03 chữ to tướng, VIẾT HOA, in đậm:

KIẾN THỨC VIỆT

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Vấn nguyệt

Hôm nay rằm.

Chỉ thấy ngày cúng vái um sùm, ăn chay chen chúc.
Còn đêm về tối thui tối mò.

Thôi thì đỡ oi hơn chút.


Tự nhiên nhớ bài thơ thế này:

Hỏi chị Hằng Nga đã mấy con
Cớ sao khi khuyết lại khi tròn
Ba mươi mùng một đi đâu vắng
Hay có tình riêng với nước non?

Bài này, tương truyền của Hồ Xuân Hương, có tiêu đề là Vấn nguyệt, tức hỏi trăng. Bài thất ngôn tứ tuyệt ý tứ khá thâm trầm, nhưng chưa được khen tuyệt cú vì dường như còn thiêu thiếu (?!).

Về sau, khoảng đầu thế kỷ 20, có cụ Tú ở đất Bình Định (Nguyễn Khuê?) thêm vô 4 câu nữa, thành một bài thất ngôn bát cú, rất được khen:

Dì nguyệt mình ơi tớ hỏi đon
Cớ sao khi khuyết lại khi tròn
Hỏi con thỏ ngọc chừng bao tuổi
Hỏi chị Hằng Nga đã mấy con
Đêm vắng cớ chi soi gác tía
Ngày xanh lại thẹn với vầng son
Ba mươi mùng một đi đâu vắng
Hay có tình riêng với nước non?


Bữa nay dễ có tình chung, nên đi đâu vắng cả rằm?! Hihi ...

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Xước





Sáng nay mình dùng rựa cùn phạt mấy bụi cây gai.

Một chút quên, một chút lười, và một chút chủ quan không đeo găng tay, để bây giờ ngồi đây với hai bàn tay tê nhức những vết gai cắt.

Có hề chi, chỉ là những vết xước ngoài da.

***

Chiều nay đọc được câu của Mark Twain: "It's easier to fool people than to convince them that they have been fooled."

Mình không những không làm được việc thứ nhất dễ hơn, mà còn đâm đầu vào làm việc thứ hai khó hơn.

Cũng chỉ là những vết xước?

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Sáng hè trên núi

Sớm mai dậy mặt trời như lửa cháy
Biển trời xanh và mây trắng bay bay
Tiếng chim hót như xưa nay vẫn vậy
Một mình ta rừng gió phút giây này.
(Sơn trà 2013.08.19)

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

Tuổi già

Mấy hôm nay trời nóng. Mới sáng sớm đã hừng hực hừng hực.

Suốt tuần, hắn lo nhận thiết bị, kiểm tra, đo đạc, lên phương án lắp đặt thay thế. Hôm kia đã tiến hành lắp đặt xong xuôi.

Lắp xong đi nhậu đến tối. Ngồi uống bia mọi người chợt nhận ra với nhau rằng: cả trạm đã già rồi. Mắt loay hoay lúc đeo kính lúc bỏ kính vẫn đọc không ra chữ. Tay uốn không nổi những sợi dây điện to cứng, lập cập khoan, cắt, vặn ốc vít. Cả những ý tưởng thực hiện dường như cũng đông cứng lại, rụt rè, e ngại ...

Nhóm chủ lực của trạm, trong đó có hắn, được tuyển vào đến cuối năm nay sẽ vừa tròn 20 năm. Có người chỉ 5 năm nữa là về hưu. 20 năm cho một công việc, một vị trí, một địa điểm. Lạ là có nhiều người chịu được. Hắn may còn có chỗ để cựa quậy, không thì đến chết mất ...

Lớp trẻ được bổ sung rời rạc, ít ỏi, càng về sau toàn thuộc "binh chủng nhảy dù", nên làm không được việc, sếp không tin tưởng. Hắn nghĩ, cũng phải tin thôi, tụi nó có nên hay có phá thì cũng là đời chúng nó. Mọi chuyện có đi xuống thì âu cũng là vận nước.


***

Nhân nói chuyện tuổi già. Mấy năm nay buổi sáng hắn đi làm thường đạp xe dọc đường Nguyễn Tri Phương cạnh công viên 29-3, hay thấy các ông bà già đi tập thể dục buổi sáng về.

Hắn để ý có 2 ông già luôn đi bộ cạnh nhau, nhiều lúc nắm tay nhau. Một ông cao to bước đi vững chãi, một ông nhỏ thó bước lập cập. Có lần, buồn cười, hắn thấy ông già nhỏ bé như vừa đi vừa ngủ, dựa cả vào người ông bạn, ông kia hích tay một cái đánh thức bạn, có vẻ ngượng ngùng vì thấy hắn nhìn ...

Hắn quen với cảnh ấy, chỉ trừ những ngày mưa ...


Rồi, bỗng nhiên, không biết lãng quên từ lúc nào, năm nay hắn không còn thấy 2 ông già đó nữa. Cho đến cách đây ít lâu, tình cờ nhìn thấy ông già nhỏ bé, yếu đuối, đơn độc, đang đi đâu đó chứ không phải tập thể dục.


Tự nhiên, vẩn vơ, tuổi già như đèn trước gió ...

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

RED 2

Người đời nói "ngày giờ qua chậm song năm tháng lại trôi mau"quả không sai.

Mình cứ tưởng như mới xem RED (Retired but Extremely Dangerous) năm ngoái, hoá ra phim đó được làm từ năm 2010.

Nhớ hồi xem xong mình có viết, ấn tượng về các ông bà già (đã nghỉ hưu) nhưng vô cùng duyên dáng với ... súng ống khủng, hihi.

RED 2 trở lại vẫn với các diễn viên già mà gân đó, nhưng phong cách năm nay là trẻ trung, yêu đương nhí nhố và rộn tiếng cười. Vậy đi.

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Thực & Hư

Hắn không thích tv.

Đó là nơi một số kẻ, tự cho là mình thông minh hơn, lên tiếng dạy dỗ, thuyết phục, lừa đảo một số nhiều hơn những người bị cho là không thông minh bằng.

Thỉnh thoảng, tuy nhiên, hắn vẫn (phải) nghía qua, chút chút, để biết những gì đang xảy ra chung quanh, theo một tư duy phản biện hơn là nguồn thông tin duy nhất.

Lâu lâu, hắn xem những bộ phim giải trí, thích thú để được dắt vào những thế giới tưởng tượng đầy súng ống đạn bom, máy móc xe cộ, ma quỷ máu me, hơn là những tuyên truyền cố gắng thực tế bằng hình thức láo lếu nhất.

Hắn, tự biết mình là kẻ đa nhân cách, nhận thấy loài người còn khốn khổ nhiều hơn. Ai cũng có những giấc mơ, nơi (muốn) tìm thấy bản thân bay lượn trên những tầng mây. Trong khi đó ở đời thường lê lết trên những con đường bụi bặm, ngã dập mặt vào những ổ gà ổ trâu, thê thảm gượng đứng lên hướng về những ổ voi hố tử thần khác.

Và không ngừng ước mong một phút đổi đời, một giây có thể quên đi tất cả. Một tai nạn khủng khiếp, một cú đánh bất ngờ vào đầu tưởng chừng giải quyết được, hoá ra khi tỉnh dậy mèo vẫn hoàn mèo.

Phim ảnh không thế. Bạn bị mất trí nhớ đúng lúc bạn đang mơ. Và tỉnh dậy giữa đời thường, bạn ung dung ... mơ tiếp.

Nhiều nhất là các điệp viên. Hoá thân vào nhiều số phận khác nhau, thực hiện các điệp vụ siêu phàm, những mối nguy hiểm lúc nào cũng cận kề cái chết. Tiếc (hay may?) thay, họ không chết. Một hôm thức dậy thấy mình cùng với một đống tiền, dăm tấm hộ chiếu cùng vài ba khẩu súng. Chỉ không một mối quen biết, không biết mình là ai. Bắt đầu hành trình tìm lại chính mình ...

Hoặc diễn viên. Như bộ phim của Slovakia hắn mới xem. Cậu bé anh đào. Ông diễn viên nhập vai đến độ thuê nhà ở cùng cậu bé bị bệnh down đang diễn với ông. Sau cơn đột quỵ ông khó khăn tìm lại mình. Cho đến khi tình cờ về lại ngôi nhà thôn quê, và gặp cậu bé đang sống trong trại trẻ ...

Lại có cô vợ kia mất trí nhớ sau một tai nạn giao thông. Sống giữa những người thân mà cô không nhớ, cô có cảm giác như bị lừa. Hoá ra cô bị lừa thật, cố ý bởi những người thân, mong cô quên đi tai nạn xảy ra khi cô đang trên đường bỏ trốn cùng tình nhân của mình ...

Biết mình là ai, tưởng cũng không dễ vậy.

Hắn đồ rằng, Trang tử chết đi khi đang là một gã tên Chu (hay Châu) nào đó. Giá như chết đi khi đang mơ là bướm, biết đâu giờ này lại chẳng đang bay ...

Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Wolverine 2013

Wolverine 2013, biết nói như thế nào nhỉ, không hoành tráng bằng các phim trước.

Cũng phải thôi, không chiến đấu giữa các Dị nhân siêu phàm, anh phải bị làm cho yếu đi để chiến đấu giữa những con người. Và phim cũng quảng cáo, rằng lúc yếu nhất là lúc anh nguy hiểm nhất (!?).


Logan (vẫn Hugh Jackman) vốn luôn cô độc, giờ đây còn bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng.

Nhiều người thích sức mạnh của Người sói với những nanh vuốt và bộ xương kim loại mà không thấy trực giác của anh còn mạnh mẽ hơn.

Người ta quen với khả năng tự hồi phục của Người sói mà quên mất rằng sức chịu đựng đau đớn của anh còn đáng khâm phục hơn.


Cho nên, không ngạc nhiên khi Wolverine, tự nhận là một chiến binh, tìm lại được chính mình giữa những con người yếu đuối cần anh giúp đỡ.

Thực ra, mục tiêu của kẻ xấu trong phim này ... chính là Wolverine.


Ngoại truyện: mình vẫn thích các X-men, trong đó luôn có Wolverine. Các nhà làm phim đang hé lộ tương lai (quảng cáo?! hihi) khi cho tái xuất hiện Magneto (đã bị tiêm thuốc mất khả năng nhưng hứa hẹn phục hồi) và Giáo sư (lẽ ra đã chết trong tập Phượng Hoàng?!), dường như sẽ cùng phe (?!), không biết lại có như thời trẻ? Hehe.

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Vô đề



Hôm nay hắn buồn quá. Hic.


Sáng họp bàn về dự án mới. Vẫn cách nghĩ cũ rích quen thuộc.

Khác những lần trước, hắn hầu như im lặng. Nếu mấy em nghĩ thế thì mấy em cứ làm đi.

Thâm tâm hắn thấy rõ sự thất bại. Nếu có kiếm được một phần việc đi chăng nữa, thì đó sẽ là phần nhàm chán tầm thường mà hắn chả cần nhúng tay.

Hắn im lặng. Bởi biết nói ra chẳng ích gì. Không hy vọng được hiểu. Mà nói cho cùng công ty cũng không đủ năng lực triển khai.


***




Chiều hắn tranh thủ về sớm ghé lấy bộ sách.

Chả là thấy quảng cáo trên mạng. Bộ 2 cuốn hơn 1600 trang. Chỉ in có 1000 bản nên hắn hơi nôn nóng sợ hết.

Người bán sách khá ngạc nhiên khi thấy hắn. Ảnh có con gần bằng tuổi hắn, mà sách là bán hộ cho ông chú ảnh - người chủ biên bộ sách. Sách không ký gửi ở tiệm, chủ yếu do ảnh đi đưa vì những người mua cũng ... tuổi cỡ chú ảnh cả.

Hắn cũng chờ đợi là sách viết về thế hệ đã xa. Nhớ năm hắn tốt nghiệp thì trường tổ chức kỷ niệm 90 năm ngày thành lập. Hoành tráng với bề dày lịch sử nhưng học sinh cũ về tham dự hầu hết là cỡ thành đạt, và chỉ thuộc "bên thắng cuộc".

Ấn tượng chuyện đó vẫn còn đến tận hôm nay. Nên hắn lơ lời của thầy cô giáo cũ gọi về tham dự kỷ niệm 110 năm. Bộ sách thì hắn vẫn quyết định mua, hy vọng sau hơn 20 năm có lẻ, những người soạn sách sẽ có cái nhìn thoáng hơn chăng.


***


Trên đường về hắn đạp xe ngang qua chợ Cồn. Mặc dù đây là tuyến đường thẳng nối nhà hắn với nhà em hắn nhưng hắn ít khi đi qua. Lý do là hắn thích những con phố thoáng đãng.

Chiều nay tự nhiên nghĩ bụng, đi qua đó giờ đông người xem thế nào. Việc người xe chen chúc ách tắc không có gì là lạ. Bỗng hắn thấy một gã đàn ông trung niên chạy xe sát lề đường bên trái mà cứ nhằm một cậu bé đi xe đạp đâm vào. Gã rú ga đâm liền mấy lần, không quá mạnh nhưng đủ để cậu bé hết hồn ngã rạp lên đám xe chen chúc bên cạnh, thế là có lối cho gã phóng thẳng. Hắn nhìn thẳng vào mặt gã thấy một khuôn mặt như tảng đá.

Ở đất nước thân yêu của hắn, những kẻ vô sỉ bao giờ cũng thắng thế. Chốn quan trường, chốn thương trường và cả trên đường nhẽ không nơi hắn có thể nương thân ...

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

Đường đua

Nội dung phim Đường đua dường như không mấy Việt nam.

Các nhân vật dù thiện, ác hay tà đều khá thẳng thắn.

Có lẽ vì thế nó khá phù hợp khi được truyền tải bằng kịch bản tội phạm, chém giết không nương tay, chống chỉ định với các bà các cô yếu tim và các cháu nhỏ, hihi.

Lần đầu tiên thấy một phim VN mô tả một bối cảnh chỉ xảy ra trong vòng vài chục tiếng đồng hồ, thay cho lê thê hàng năm tới hàng chục năm.



Hình thức cũng khá đạt.

Ngôn ngữ điện ảnh. Khác những vở kịch truyền hình quen thuộc vẫn được gọi là phim.

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Sau cơn mưa




Trời mát hẳn sau cơn mưa tuy không thật lớn nhưng kéo dài từ nửa đêm tới quá trưa. Có lẽ do ảnh hưởng của cơn bão số 5 hơn là mùa mưa tới. Thực ra đã nhiều năm nay thành phố ven biển này chịu những cơn mưa do bão, áp thấp đem lại là chính, ngoài những cơn giông bất chợt.


Dù sao, tháng Bảy Mưa Ngâu cũng đã tới gần ...