Hắn, thỉnh thoảng, đọc sách, lại đánh chữ tác sang chữ tộ.
Những lúc đó, chữ trên trang sách không chui vào đầu hắn. Chỉ có một ảo ảnh chữ, na ná chữ trên trang sách, mà không phải, đã nằm sẵn trong đầu hắn tự bao giờ.
Hắn đọc chuyện ngắn đó đã lâu. Chẳng nhớ có vội vàng chi không mà chữ sấp chữ ngửa.
Có sách, nhiều sách, và hắn cứ đinh ninh rằng đó là một thư viện.
Hôm nay, đọc lại, hắn thấy có cái gì đó ... Sai chính tả chăng? Không, vì lặp lại nhiều lần vẫn thế. Viết hoa nữa ... Hóa ra, Tư viết nhà sách Thư Viên.
Phải chi, Tư cứ (quên) đừng viết nhà sách mà trỏng trỏng Thư Viên.
Thì, hắn sẽ cứ mãi nghĩ về một vườn đầy sách, với những cây sách, cành sách, lá sách, hoa sách, quả sách, ...
Và, một ngày, có cả những hạt sách, nảy mầm ...
Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét