Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

cuối, không chỉ của một năm

tt đương nhiệm, đương nhiên cũng chỉ là sản phẩm của cơ chế hiện hành. có ý kiến cho rằng ông là nhà kỹ trị. cũng có thể, vì có vẻ thế lực của ông này không mạnh (kiểu, không có sức thì phải dùng mưu hehe).

câu phát biểu của tt về quy hoạch đô thị dẫn một trường hợp cụ thể nhanh chóng bị "báo chí" "làm mờ" đi cho bớt cụ thể. vì cụ thể là đụng chạm đến một/nhiều đại gia thuộc dạng giàu nhất nhì vina. trường hợp "kỹ trị" hiếm hoi của chính trị vina quả nhiên chứng tỏ tính phe nhóm đang làm rệu rã dân tộc (nếu vẫn còn có thể gọi là một dân tộc huhu).

"elite" đã vậy, thì, với những kẻ đang chen nhau vượt đèn đỏ ngoài đường, năm 2016, cũng chẳng hơn mấy năm trước, mà, năm tới nữa, vị tất đã khác gì ...

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

Tên đẹp

Tên gọi của mỗi người hầu hết đều mang ước vọng của ... bố mẹ họ. Một số trường hợp là của ông bà hay ai đó khác.

Những người bất mãn với suy nghĩ của đấng đặt tên cho họ thì đã đành, đa số hài lòng với tên đẹp chưa hẳn đã hiểu ý nghĩa tên mình. Và càng ít để ý tên những người chung quanh (trừ vài ba trường hợp bàn tán gì đó có liên quan).


Khen cho Hoài Linh đã nói về Mỹ Tâm một cách thật ngắn gọn, khi cô có hành động đúng như cái tên cô đang mang ...

Allied

Câu chuyện về những người hoạt động tình báo hồi đệ nhị thế chiến.

Lúc còn nhỏ, hắn từng mê mẩn những câu chuyện như thế này. Tất nhiên thời đó phần nhiều là chuyện Nga Xô. Hắn khâm phục những con người can đảm, thông minh, luôn biết cách thoát khỏi các tình huống hiểm nghèo, và sẵn sàng hy sinh cho lý tưởng.

Cùng với thời gian, tình cảm phai nhạt dần. Hắn không còn hâm mộ những người phải sống lá mặt lá trái, và hành động lén lén lút lút.



Bộ phim mới năm 2016 không hề xây dựng các nhân vật của nó theo kiểu cũ như vậy nữa ...


Btw, ai đó dịch tên phim sang tiếng Việt thật là quá tệ.

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Chẳng có chuyện gì

Định bụng bắt chuyến xe 17h vô ĐN. Chả là hãng xe HH không có chuyến trưa. Nhưng hai cô em gái bảo trời mưa lạnh vô chi trễ. Cũng không có việc gì nên 14h lên quốc lộ đón xe vậy.

Cùng đứng đợi xe có o kia quảng cáo luôn, nói đang đợi xe BT, rất tốt. Thế là bỏ qua mấy chuyến mời chào, cùng đợi, hihi.

Không quá tốt như kỳ vọng, song rồi cuối cùng cũng ổn. Được cái nhà xe nhiệt tình. Bánh ăn nước uống phim xem. Thế là bỗng xem hết Tèo em.


Vốn xưa nay cứ nghe nói đến phim Việt là nhớ câu "Ngồi buồn cởi cúc ..." hehe. Tại là tín đồ xi-nê, tuy đến rạp toàn xem phim Mỹ nhưng cũng được thấy quảng cáo ít nhiều. Mới đây đọc bài của bạn kia chê Vệ sĩ Sài Gòn dở nhưng may được cứu lại nhờ tài năng của Thái Hoà.

Không hâm mộ tí nào, nhưng xem Tèo em thấy đúng là tài năng thiệt. Với lại giải trí cũng hay hay. Có lẽ vấn đề ở chỗ không thích xem hài nhảm.

Mà phim Việt dạo này lên ngôi toàn hài nhảm. Không phải lỗi Thái Hoà. Thậm chí cũng không phải lỗi của đạo diễn hay nhà làm phim nào. Vì xứ này còn biết làm phim gì?


Bỏ một đống tiền ra làm phim, nhỡ bị cấm thì khổ. Bởi luôn có những kẻ, trình độ thì không biết tới đâu, nhưng lại có quyền làm cha thiên hạ.

Xứ mà tài năng bị soi mói bởi quyền lực tầm thường. Phim nước ngoài cũng bị cắt xén không thương tiếc. Có phim mất tới 1/3 thời lượng. Nhân danh này nọ. Bởi những kẻ còn không biết tôn trọng người xem bình thường, nói chi tới hiểu tài năng.

Ấy là trong lĩnh vực được gọi là ... văn hoá. Còn thì ... cũng toàn thế cả.

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Chuyện nước mắm

Đột nhiên, báo chí ầm ĩ lên mà rằng: trong nước mắm có quá nhiều thạch tín.

Tên tây (arsen) thì chẳng mấy ai hay, chứ thạch tín thì nhiều người biết. Lúc trước vẫn được sử dụng làm bả chó bả chuột. (Không biết lão Hạc có dùng loại này?).

Vậy là hoảng.


Thoạt tiên hắn hơi thắc mắc: lại có nhà sản xuất nào pha thạch tín vào nước mắm nhằm mục đích gì đó chăng? Sau hoá ra nó có sẵn trong đó bao đời nay. Nghĩa là các cụ xưa vẫn xơi đều, cháu con nay mới sợ.

Nói như các báo thì chả khác gì bảo: thôi thôi đừng măm măm thứ truyền thống đó nữa.

Nhưng phi truyền thống thì okie. Tức nhiên có thể thay bằng nước mắm công nghiệp. Thứ này, vốn đã lâu nay cũng chẳng lạ lùng gì. Nó giải quyết được thói quen khó bỏ của người Việt. Giống tên giống màu giống mùi giống vị và có thể giống cả một thông số đo được nữa gọi là độ đạm. Còn ngoài ra có gì giống nữa không? Trời biết đất biết người không (thèm) biết. Nay khoe rằng có khác ở chỗ không thạch tín.


May có người chỉ ra rằng: thạch tín trong nước mắm là thạch tín hữu cơ. Chỉ giống thạch tín vô cơ trong mấy thứ bả độc kia mỗi cái ... tên.

Xem ra nghề của các nhà báo là "câu" câu chữ chứ không cần bản chất. Hậu quả là xin lỗi, là bị xử phạt, là vân vân và vân vân.

Song cái sự vân vân lại có vẻ dài ra khi người ta biết được báo viết vì có ngậm tiền chứ không phải vô tư vô tình trung thực trong sáng. Sự này ở xứ vina vốn xưa như trái đất. Báo chí và doanh nghiệp bắt tay nhau thế này: biết tao dở mày vẫn phải nói tốt, biết đối thủ tao tốt mày vẫn phải nói dở.


Thế là người ta ào ào xem thử thằng trả tiền báo nọ là thằng nào. Nghi án có ngay: hưởng lợi vụ này chỉ có mấy nhà sản xuất nước mắm công nghiệp. Tạm thời để đó, vì đại gia này thế lực không nhỏ, hồi sau mới rõ.

Trước mắt kẻ đưa đầu (chịu báng) đứng ra làm khảo sát đặng có thứ cho báo đăng là cái được gọi là "hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng". Xứ này toàn những mỹ từ tên đẹp, còn trong thế nào ai cũng biết mà không ai nói ra. Hội ấy khai: có nhà tài trợ (cho tiền) làm khảo sát.

Hắn nghĩ ai đấy bỏ tiền nếu không âm mưu đen tối thì cũng cực dốt. Mà chắc chắn dốt khi chọn cái hội kia thực hiện.


Sự dốt ấy nay bổ về một công ty chuyên về ... quảng cáo. Thôi thì chuyện đời đen trắng. Điều hắn nghĩ là về gã đứng đầu công ty đó.

Cách nay chưa lâu, có cô bạn quen ca ngợi gã nọ. Chỉ là chuyện trong bàn nhậu nói về Facebook. Kể rằng gã nọ dạy về xử lý khủng hoảng truyền thông. Giá 2 tỷ đồng một giờ một ngày một khoá chi đó. Hắn cười, như công ty em có học với giá đó không?

Thực ra hắn biết về gã nhiều hơn cô bạn. Bắt đầu từ chiếu rượu Quê choa của bọ Lập. Ngày ấy gã nổi lên như một nhà phê bình văn học (tay trái). Rồi đình đám với đám cưới với một nữ diễn viên điện ảnh (hắn khá yêu mến cô này). Rồi hắn biết gã từng học ở Nga cùng một người bạn của hắn. Rồi hắn biết gã có quan hệ bà con với một người bạn khác của hắn. Rồi hắn biết gã gây không ít thị phi.


Đã là chuyện thị phi thì không nên bàn tới. Cũng không nói chuyện một cá nhân. Chỉ là, nhân đây cứ nghĩ về những thế hệ du học sinh ở Nga (và Đông Âu nói chung).

Học sinh tuyển. Thầy giỏi. Trường lớp tốt. Mà sao sản sinh không ít thị phi?

Tại trời ư tại đất ư ...