Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Chuyện nước mắm

Đột nhiên, báo chí ầm ĩ lên mà rằng: trong nước mắm có quá nhiều thạch tín.

Tên tây (arsen) thì chẳng mấy ai hay, chứ thạch tín thì nhiều người biết. Lúc trước vẫn được sử dụng làm bả chó bả chuột. (Không biết lão Hạc có dùng loại này?).

Vậy là hoảng.


Thoạt tiên hắn hơi thắc mắc: lại có nhà sản xuất nào pha thạch tín vào nước mắm nhằm mục đích gì đó chăng? Sau hoá ra nó có sẵn trong đó bao đời nay. Nghĩa là các cụ xưa vẫn xơi đều, cháu con nay mới sợ.

Nói như các báo thì chả khác gì bảo: thôi thôi đừng măm măm thứ truyền thống đó nữa.

Nhưng phi truyền thống thì okie. Tức nhiên có thể thay bằng nước mắm công nghiệp. Thứ này, vốn đã lâu nay cũng chẳng lạ lùng gì. Nó giải quyết được thói quen khó bỏ của người Việt. Giống tên giống màu giống mùi giống vị và có thể giống cả một thông số đo được nữa gọi là độ đạm. Còn ngoài ra có gì giống nữa không? Trời biết đất biết người không (thèm) biết. Nay khoe rằng có khác ở chỗ không thạch tín.


May có người chỉ ra rằng: thạch tín trong nước mắm là thạch tín hữu cơ. Chỉ giống thạch tín vô cơ trong mấy thứ bả độc kia mỗi cái ... tên.

Xem ra nghề của các nhà báo là "câu" câu chữ chứ không cần bản chất. Hậu quả là xin lỗi, là bị xử phạt, là vân vân và vân vân.

Song cái sự vân vân lại có vẻ dài ra khi người ta biết được báo viết vì có ngậm tiền chứ không phải vô tư vô tình trung thực trong sáng. Sự này ở xứ vina vốn xưa như trái đất. Báo chí và doanh nghiệp bắt tay nhau thế này: biết tao dở mày vẫn phải nói tốt, biết đối thủ tao tốt mày vẫn phải nói dở.


Thế là người ta ào ào xem thử thằng trả tiền báo nọ là thằng nào. Nghi án có ngay: hưởng lợi vụ này chỉ có mấy nhà sản xuất nước mắm công nghiệp. Tạm thời để đó, vì đại gia này thế lực không nhỏ, hồi sau mới rõ.

Trước mắt kẻ đưa đầu (chịu báng) đứng ra làm khảo sát đặng có thứ cho báo đăng là cái được gọi là "hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng". Xứ này toàn những mỹ từ tên đẹp, còn trong thế nào ai cũng biết mà không ai nói ra. Hội ấy khai: có nhà tài trợ (cho tiền) làm khảo sát.

Hắn nghĩ ai đấy bỏ tiền nếu không âm mưu đen tối thì cũng cực dốt. Mà chắc chắn dốt khi chọn cái hội kia thực hiện.


Sự dốt ấy nay bổ về một công ty chuyên về ... quảng cáo. Thôi thì chuyện đời đen trắng. Điều hắn nghĩ là về gã đứng đầu công ty đó.

Cách nay chưa lâu, có cô bạn quen ca ngợi gã nọ. Chỉ là chuyện trong bàn nhậu nói về Facebook. Kể rằng gã nọ dạy về xử lý khủng hoảng truyền thông. Giá 2 tỷ đồng một giờ một ngày một khoá chi đó. Hắn cười, như công ty em có học với giá đó không?

Thực ra hắn biết về gã nhiều hơn cô bạn. Bắt đầu từ chiếu rượu Quê choa của bọ Lập. Ngày ấy gã nổi lên như một nhà phê bình văn học (tay trái). Rồi đình đám với đám cưới với một nữ diễn viên điện ảnh (hắn khá yêu mến cô này). Rồi hắn biết gã từng học ở Nga cùng một người bạn của hắn. Rồi hắn biết gã có quan hệ bà con với một người bạn khác của hắn. Rồi hắn biết gã gây không ít thị phi.


Đã là chuyện thị phi thì không nên bàn tới. Cũng không nói chuyện một cá nhân. Chỉ là, nhân đây cứ nghĩ về những thế hệ du học sinh ở Nga (và Đông Âu nói chung).

Học sinh tuyển. Thầy giỏi. Trường lớp tốt. Mà sao sản sinh không ít thị phi?

Tại trời ư tại đất ư ...

Không có nhận xét nào: