Sáng chưa ăn sáng, đến công ty sớm để lấy máu xét nghiệm cho đợt khám sức khoẻ hàng năm, rồi đi ăn sáng và vào lại công ty đi trực. Không biết trong máu có bao nhiêu % độ cồn còn sót lại sau trận nhậu say nhoè ngày hôm qua, cúng rằm tháng 7.
Định đến quán cà phê tuy không quen thuộc nhưng đã ngồi dăm lần để ăn sáng thì ... quán đã thành hoang phế. Bèn ghé luôn hè phố, bún miến măng vịt Lạng sơn.
Ngon. Có lẽ chưa chắc đã vịt Lạng sơn, nhưng chắc măng thì đúng Lạng sơn?
Bàn đối diện có một ông bố trẻ với cô con gái nhỏ. Lạ là khuôn mặt cô bé rất khó coi. Hoá ra vừa ăn sáng, cô bé vừa dán mắt vào màn hình chiếc smart phone. Không biết em đang xem gì nhưng lão đoán ông bố này cần sớm xem lại cách dạy - chiều con?!
Bàn xa hơn lại ồn ào hơn vì tiếng bà mẹ trẻ quát tháo liên tục. Cậu con trai nhỏ vừa ăn vừa ... nước mắt đầm đìa. Cũng chẳng biết vì chuyện gì.
Tự dưng thấy buồn. Nếu xung quanh cứ toàn những chuyện đáng buồn thì ... chúng ta sống vui làm sao?
Thứ Năm, 15 tháng 8, 2019
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét