Sáng mù nhưng không ảm đạm, theo kiểu báo hiệu sẽ có một ngày nắng to (xưa các cụ nói vậy, nay lớp trẻ không mấy ai biết).
Ghi sổ giao ca (hình thức).
ĐHCX 6 & 7 Stb.
Chuẩn bị nhận tiếp phẩm lần 2.
Hôm qua, cảm thấy khá giận dữ. Đồng nghiệp trẻ, lừ đừ sau cơn sốt, bày tỏ lo lắng về sẽ bị cách ly (sợ cái gì nhỉ?), thay vì lo cho sức khoẻ của chính mình, và của các đồng nghiệp, hay của bạn bè, người thân khi về đến nhà.
Mà, có vẻ như suy nghĩ này không chỉ của riêng gì một cậu ta. Công ty, ngoài những công văn hoành tráng, cũng không trang bị cho điểm trực thậm chí tối thiểu một nhiệt kế, nên rốt cuộc chẳng có bằng chứng nào cả.
Lão, bỗng thấy thông cảm cho những cô Nhung cô Trang, hay bất kỳ "ổ siêu lây nhiễm" nào khác. Dường như không phải họ, mà chính lối sống, lối suy nghĩ của mỗi chúng ta mới là thủ phạm.
Nhẽ trái đất cần lắm những cái búng tay của Thanos?
Mới mấy hôm trước, nói chuyện cùng đồng nghiệp trẻ nói trên, lão phải bảo, em phát ngôn vô trách nhiệm quá. Không hề nắm vững gì mà cứ nói như đúng rồi. Bảo, thế sau này còn ai muốn nghe em nói nữa, chứ chưa nói đến tin.
Bây giờ thì hành động của cậu ta cũng cùng một thứ vô trách nhiệm y như thế. Bản chất con người chăng? Bởi giáo dục chăng? Kiểu, đến ích kỷ cũng không xong (loạng quạng thì kỷ cũng chẳng được ích gì!).
Có thể, đó chỉ là một cơn sốt cảm lạnh thông thường, như các đồng nghiệp khác chép miệng. Nhưng không phải chính những suy nghĩ như vậy đã là tan nát đổ vỡ, toang hơn bất cứ thứ toang nào khác ư?
Thốt nhiên, chỉ muốn được đi đến nơi thật xa, như sau cái búng tay của Thanos. Nên hehe hạ một chữ, kệ.
Thứ Tư, 22 tháng 4, 2020
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét