Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2008

Cuối 2008

Năm (gần) hết. Tết (sắp) đến.
Nhập thế cục bất khả vô văn tự ...
Thôi cũng tranh thủ viết vài dòng. Kẻo nay mai ham chơi, ngoảnh mặt lại thì năm mới đã đến.

Giáng sinh qua. Bước sang tháng Chạp. Nhìn lịch cũng chả để ý, nếu không thấy cảnh đông đúc quen thuộc trước quán Thúy. Quán chay nổi tiếng ĐN này khách khó len vào mỗi kỳ đầu cuối tháng hay rằm. Sự khá giả của xã hội này ẩn chứa quá nhiều sám hối ăn năn ?!
Báo chí ngày nào chẳng kín những đâm-chém-bắn-giết-cướp-hiếp, và "cái ấy" cùng "chuyện ấy" (!?).
Bần cùng sinh đạo tặc ...
Những năm trước đã nhiều. Đạo văn, đạo nhạc, đạo công trình tiến sĩ. Lâm tặc, cẩu tặc, đinh tặc, cả ... mông tặc (!?).
Giặc giã đâu ra lắm thế ? Từ phương Bắc đến hay phương Đông lại ? Hay giặc đến tự trong lòng ?
Giặc là dân ? Hay dân bị đem làm giặc ?
Ăn mày là Ai ? Ăn mày là Ta
Đói cơm rách áo hóa ra Ăn mày.
Nhìn ra thế giới, rầu lại thêm rầu. Rầu không buồn nhắc.

Sáng nay vừa đọc vừa nghe nhạc. Thế nào mà đúng lúc đọc đến cuối entry mới của Sầu riêng, đoạn ông già so lại phím cây đờn cũ, dạo bản Dạ Cổ Hoài Lang, thì máy mình cũng vừa hát:
Từ là từ phu tướng, bảo kiếm sắc phong lên đàng ...
Entry "Giang hồ vặt".
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi đã nhớ nhà.

Không có nhận xét nào: