Tối qua mình lại có một cuộc nói chuyện dài với chú. Sau một thời gian dài.
Ôi thời gian!
Không phải là thời gian gần 4 tiếng nói chuyện. Cũng không hẳn là thời gian gần 1 năm không gặp.
Nhưng rõ ràng là thời gian này đo bằng năm bằng tháng. Không phải tính ngày giờ.
Ngày giờ thì trôi chậm nhưng năm tháng lại qua mau.
Không biết có phải tại chú đã già? Nên những lý lẽ không còn thuyết phục?
Hay tại mình đã già? Nên không còn đủ nhạy bén tiếp thu?
Khoảng cách 12 múi giờ như không được rút ngắn qua Y!M như trước nữa!
Than ôi thời gian!
Vậy mà mình vẫn loay hoay trong lãng phí thời gian. Trong tuyệt vọng ngày mỗi ngày mỗi tăng.
Chú vẫn cố tỏ ra lạc quan như xưa. Liệu có còn thực? Theo chú thì mình còn phải có 30 năm làm việc trước mắt nữa. Muốn nghỉ mà được chăng?
Nhưng đánh giá thực tế thì mình với chú thống nhất cao. Phải chăng lối thoát qua cửa quá hẹp? Mà quan trọng hơn, cái cửa hẹp ấy ở đâu?
Chú lại nói về Nhục nhãn - Thiên nhãn - Tuệ nhãn - Pháp nhãn - Phật nhãn.
Nếu mình tin, thì mình nghĩ đâu chỉ có 5? Mà sẽ là vô cùng nhãn. Nhưng Phật cũng chỉ mới có đến 5, thì ... ?!
Mà có tin được chăng? Khi mà mình loay hoay nào có thấy gì với 2 con nhục nhãn tội nghiệp. Lâu lâu lại còn đau nhức đến oải người.
Nhục nhãn 2 con thấy thế giới 3D. Người tài có thiên nhãn. Nhìn xa hơn chăng? "Trên thông thiên văn dưới tường địa lý"? Thấy được trục thời gian nữa chăng (4D)? "Biết quá khứ đoán định tương lai"?
Chưa nói Pháp nhãn, Phật nhãn, mình cần Tuệ nhãn để truy tìm cánh cửa hẹp. Người biết thì ít lắm, mà không chỉ được. Người tưởng là biết thì nhiều lắm, ích gì? Còn người không biết thật là Hằng hà sa số.
Duyên đốn ngộ ở đâu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét