Ngày Đinh Sửu.
Tháng Quý Dậu.
Năm Kỷ Sửu.
Nằm chờ Ketsana.
Nói đúng hơn là nằm tránh Ketsana.
Tiếng Việt quả nhiên rắc rối. Phải nói là nằm chờ Ketsana đi qua.
Nghe nói rằng người đi rừng, nếu gặp bầy thú dữ ắt leo lên cây tránh. Chờ chúng đi qua mới dám xuống.
Lại nói người đi biển, nếu gặp bão tố cũng kiếm nơi kín gió ẩn nấp. Đợi bão tố tan đi mới tiếp tục dong buồm.
Người lữ hành phương xa, giữa sa mạc gặp bão cát hay mùa đông đụng bão tuyết cũng đều tìm nơi tránh.
Có câu: tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Mình hôm nay giữa đô thị. Nằm nhà khóa kín cửa. Trên chăn ấm. Dưới nệm êm. Ăn bánh mì, phô mai, xúc xích. Uống nước trong. Đọc sách. Điện cúp. Cứ như trên hoang đảo.
Chiều qua còn đi đám cưới. Tối qua mưa gió ì ầm khiến giấc ngủ chẳng an. Cũng đã biết hôm nay chỉ việc ngủ cho quên mưa gió.
Sáng thấy ngớt gió, xách xe chạy quanh một vòng. Đường phố vắng lặng. Xơ xác toàn lá cây. Đường ngập nước, chắc nghẽn cống. Mưa không lớn. Dân tình nấp trong nhà nhìn ra đường như lén nhìn nhan sắc Ketsana.
Cậu em gọi điện nói dự kiến bão vào giữa Đà Nẵng và Quảng Nam, khoảng giờ Thân (giờ hoàng đạo của ngày hôm nay !?).
Bây giờ mới quá Ngọ.
Gió vẫn rít, chưa quá ào ạt.
Mưa vẫn rơi, chưa quá tầm tã.
Trời vẫn hửng sáng, thỉnh thoảng lại tối sầm.
Ánh sáng qua cửa sổ đọc sách lúc đủ lúc thiếu. Nhân laptop còn pin mới bật lên đọc tài liệu. Và gõ offline những dòng này, cho nó thời sự. Hehe.
***
Giờ này thì cái gì qua đi đã qua đi. Và cái gì còn đó thì vẫn còn đó.
Hôm kia mình kiên nhẫn chờ đến giờ Dậu mới lấy xe đạp ra đường. Lẽ ra hôm đó mình phải viết: Gió vẫn rít, đã bớt ào ạt. Mưa vẫn rơi, không còn tầm tã. Trời dần hửng sáng.
Bây giờ báo chí giật tít: Thảm họa từ chủ quan và dự báo sai. Hôm đó đài phát thanh vẫn "dự báo" bão sẽ vào chiều tối trong khi trưa nó đã tàn phá Quảng Ngãi rồi (!?).
Ba năm trôi qua từ ngày Xangsane ghé Đà Nẵng và cách xây dựng nhà cửa của người dân nơi đây cũng đã thay đổi nhiều. Nên đợt này thiệt hại lớn nhất có lẽ là các công trình công cộng (!).
Tất nhiên đợt này Đà Nẵng chỉ nằm trong vùng ảnh hưởng, dù chẳng nhẹ nhàng gì. Nhưng chủ quan hay không thì đáng thương nhất vẫn là những người dân quê. Những người thậm chí nhà còn chẳng có cửa ngõ tử tế để mà giằng buộc.
Mà đã hết đâu. Bão chưa qua thì lũ lụt đã tới. Hầu như bao giờ cũng vậy. Và hậu quả cũng cứ ... vậy. Giao thông đình trệ. Xóm làng bị cô lập trong tuyệt vọng. Mênh mông nước trắng.
Quê mình Quảng Trị mười mấy năm nay mới lại thấy lại lũ lụt kinh hoàng. Cứ tưởng qua rồi cái thời nước ngập nửa nhà. Có lẽ sẽ có những thống kê đau thương cho những gia đình mà mức sống còn chưa đủ cao để kiên cố hóa nhà cửa.
Và rồi báo chí sẽ kể những câu chuyện đau thương. Chụp những bức ảnh tiêu biểu lẫn không tiêu biểu. Tiền cứu trợ lại đổ không biết về đâu.
Người dân sẽ vuốt nước trên mặt để ngước mắt nhìn trời. Nước mưa và nước mắt.
Để rồi năm lại năm, lại kể chuyện: Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét