Sáng nay mình ghé chuyển tiền qua ATM. Bất tiện là phải chuyển mỗi ngày một ít. Tiện là trên đường đi làm, khỏi phải chạy ra ngoài đến ngân hàng trong giờ làm việc.
Khi mình bước vào thì có một chị đứng tần ngần rồi tiến đến sát mình. Nói "Anh cho em xem anh bấm để biết cách sử dụng". Mình bực mình "Làm sao cho xem được". Rồi cố ý đứng chắn mặt chị ta để nhanh tay bấm mật khẩu. Xong xuôi quay ra thì thấy chị ta thật tội nghiệp. Thậm chí còn không biết cách đưa thẻ vào máy. Mà xung quanh chẳng còn ai. Chị ta lại cầu cứu mình "Em không biết dùng". Mình hướng dẫn chị ta đưa thẻ vào, chọn "tiếng Việt" (chị này thấy biết phải chọn tiếng Việt nhưng không biết bấm vào đâu để chọn). Rồi mình bảo chị ta tự bấm số PIN "Chị phải giấu kín số đó không thì mất tiền đó". Và quay mặt đi trước sự lóng ngóng vụng về của chị ta. Sau đó chị ta lại loay hoay nói muốn rút 400 ngàn. Mình bảo không có mức 400, rút 500 nhé. Chị ta đồng ý, nhưng máy báo quá số tiền. Nghe mình giải thích, chị ta thắc mắc vì mới nhận lương. Mình phải kiểm tra hộ, trong tài khoản còn hơn 490 ngàn. Mình đề nghị rút 2 lần 200 ngàn vậy. Kết cục phải bấm hộ tất cả.
Chuyện chỉ vậy. Mà mình nghĩ mãi.
Nhớ thời sinh viên túng thiếu. Từng trêu bạn, có 51 đồng mua cái ví 50 đồng để đựng 1 đồng còn lại. Cái ví ATM cũng tức cười như vậy. Với còn rất nhiều người.
Rồi nghĩ cảnh mấy người ăn xin. Bước qua không cho thì áy náy mãi. Mà nhiều khi cho rồi mới biết đó là quân lừa đảo.
Phương pháp thiền "Tại và Hiện" dạy rằng: dù mình làm bất cứ điều gì, bố thí hay thờ ơ bước qua, thì sau đó phải quên ngay. Vì sau một khoảnh khắc đã là quá khứ. Không vướng bận.
Mới thấy "thiền" là không dễ vậy. Âu vơ vẩn cũng tại nợ đời. Cho đến ngày trở về cội nguồn cát bụi.
Rũ sạch được chăng?
Thứ Tư, 3 tháng 3, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét