Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Cuối năm

Hắn không tìm thấy không khí cuối năm.
Dù trời đất đích thị là cuối năm.
Chiều 31/12/2012, hắn cuốc bộ ra phố.
Trước đây, có lần, hắn nghĩ, nỗi buồn muốn sở hữu hắn, độc quyền. Nên hắn có trốn đi đâu, buồn cũng tìm ra mà lôi hắn trở lại.
Hôm nay, hắn lại muốn sở hữu nỗi buồn, cũng độc quyền. Thất bại.
Hắn cố tình tránh mọi cuộc tụ tập. Nhưng đường phố không vắng lặng như Tết ta. Nó là ầm ào của một giao thời theo Tây lịch.
Người ta vẫn phóng xe máy vèo vèo ... trên hè phố. Các tấm biển quán nhậu cố tình trương ra giữa đường để chặn người lại. Người đi bộ không nhẩn nha như hắn mà vội vàng thể dục. Tượng đá không cô đơn dù vẫn phải trân mình trần truồng trong tiết trời se lạnh. Cầu chưa xây xong đã thấp thoáng thử bóng đèn trang trí.
Hắn về nhà sớm. Cũ thì sắp qua, mà mới thì vẫn chưa đến.
Rốt cuộc, đó chẳng phải là cuối năm sao?
Bonus một chuyện vui. Hắn ghé ăn lẩu một người, một mình. Ăn gần (chưa) xong, hắn đứng dậy mua lon bia. Quay lại bàn thì người ta đã dọn sạch tưng. Vui hông vui hông?

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Lan man cuối năm

Cuối năm.

Một cách lười nhác, hắn tận hưởng cảm giác dễ chịu, khi nằm nướng trong chăn, ngủ dậy muộn, trong một buổi sáng lành lạnh mưa mưa.

Thực ra, ngày mai mới là ngày cuối cùng của một năm buồn, để bước vào ngày mốt, bắt đầu một năm mới nhẽ còn buồn hơn. Trái đất đã đánh mất cơ hội tự cứu chính mình bằng một ngày tận thế. Cỗ xe tiếp tục lao dốc, không phanh.

Cho nên, cái cuối của một khoảnh khắc đất trời không làm hắn lưu tâm, bằng cái cuối của quyển sách hắn đang đọc. Hết tập một 1Q84.

Sách có yếu tố bí ẩn, lẫn trinh thám.

Nhưng hắn không nôn nóng, kiểu "đầu đuôi ra sao?", mà thích thú nhẩn nha, kiểu đích đến không quan trọng, mà quan trọng là đường đến đích.

Cách kể chuyện của tác giả, ngay từ đầu, với 2 nhân vật, 2 số phận hoàn toàn tách biệt, đã khiến hắn tin rằng, trai thanh gái tú ắt sẽ gặp nhau một ngày nào đó. Hoá ra, họ đã từng ở bên nhau rồi mới chia xa.

Nếu đời người là một đường thẳng, thì theo hình học Euclid, họ sẽ không gặp nhau nữa. Song cũng có thể họ sẽ còn gặp nhau, theo hình học phi Euclid, như ngài Никола́й Ива́нович Лобаче́вский phán, chẳng hạn. Hoặc, cũng có thể, đơn giản hơn nhiều, đơn giản là cuộc sống không phải những đường thẳng.

Ấy chẳng qua, toán học là một mảng đời của Tengo mà thôi. Nhưng anh chàng lại còn tham lam dan díu với văn học. Và thế là sa vào con đường hút đến mục tiêu đang tìm kiếm của Aomame.

Chuyện của Haruki Murakami thường đi vào sâu thẳm của con người. Dĩ nhiên, miêu tả cho nhiều người hiểu những ngóc ngách xa xăm chỉ ít người nhìn thấy thật không dễ gì. Lời chuyển ý, hình ảnh truyền ý. Nhưng có người nghe lời đã hoảng sợ, thấy hình ảnh đã nhắm mắt thì biết ý làm sao?

Hai thái cực không dễ trộn lẫn vào nhau nhưng cũng không dễ tách rời. Một là dễ dãi, thờ ơ, dễ yêu, dễ đầu hàng. Một là cực đoan, đến mức muốn lấy đi những sinh mạng khác. Chẳng đời sao?

Dù sao, chỉ mới tập Một. Những Người Tí Hon chỉ mới bắt đầu dệt những Nhộng Không Khí ...

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Sách

Chiều nay mình dạo 3 hiệu sách lớn.

Không mua được 1Q84 tập 2.

Toàn nhận được câu trả lời, hết rồi.

Tự nhiên khiến cho việc xem sách của mình cũng không khỏi có phần phân tâm, lơ đãng.


Chả có lẽ nào, nết đọc của người Việt lại trở lại tốt như ngày xửa ngày xưa chăng?

Mà lạ, quyển 1 vẫn lác đác còn. Hay có thông tin tập 1 bán ế nên tập 2 in ít hơn?


Dù sao, mình cũng mua được một quyển sách khác. Để đọc sau.

Tối về, nhảy ngay vào vinabook đặt 1 cuốn. Cho chắc, hehe.

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Ngày này năm xưa

Tình cờ đọc lại những gì mình đã viết cách đây vừa đúng 5 năm:


Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Lý tưởng?

Đọc loạt bài của HHV viết về PNT (nguyên mẫu NTL trong VBLN).

Nghĩ, nhân vật này thật là thú vị. Nhưng hư ảo hãy còn nhiều.


Không biết, liệu có có những kẻ nhận vơ? Hay đánh bóng?

Vì bản lĩnh ấy, nhân cách ấy mà lại là người của ... thì chẳng phải nhầm lẫn lắm sao?

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Đ.M.

Chuyện đau lòng đã xảy ra tại một trường tiểu học ở TP.HCM: cô giáo nghi ngờ một học sinh lớp 2 lấy của mình hơn 1 triệu đồng. Nhà trường đã mời công an xã đến trường hỏi cung và sau đó đưa em học sinh này về trụ sở.
Đến chiều em học sinh này mới được thả sau khi cô giáo phát hiện tiền vẫn còn trong giỏ của mình!



Người ta đã đối xử với một em bé học sinh lớp 2 như một tội phạm, dù chỉ mới nghi (!).

Không biết các giáo viên ở cái trường kia được đào tạo từ lò nào ra? Lớn lên dưới chế độ nào?

Mà nghiệp vụ ở đâu? Lương tâm ở đâu?


Chả biết báo Tuổi trẻ đăng tin có bị việt vị không, mà nhiều bạn phản ảnh: trong khi trên Fb đầy các comments phẫn nộ thì trên báo tịnh không một ý kiến nào. Kiểm duyệt chăng? Thờ ơ chăng?


Nếu một ngày kia, em lớn lên thành một sát thủ lạnh lùng với đồng loại của mình, thì có gì đáng ngạc nhiên?


Ngày tận thế, hay là, đã xảy ra, theo một cách nào đó ...

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Lan man Xmas

Hôm nay cả phòng lại kéo nhau đi uống nước.

Nói chuyện linh tinh, đến nói chuyện Noel, nói qua chuyện Công giáo. Rồi có đứa hỏi, có khi mô xưng tội xong Cha đi báo ca không?

Mình thấy tức cười mới hỏi, mấy đứa không biết trường hợp nổi tiếng về chuyện đó à?

Hỏi xong thì sực nghĩ ra. Lại hỏi, ở đây có đứa mô đọc Ruồi trâu chưa?

Tất nhiên là không một ai. Thế mà thời của mình, nó là sách gối đầu giường cơ đấy.

Haiz, mỗi thời mỗi khác. Mà nào chỉ sách xưa ...



Tình cờ, mình vừa đọc 1Q84 lại vừa đọc Bát tiết canh.

HM đúng là bậc thầy về tâm trạng và số phận con người.

Có lẽ đại đa số loài người là những kẻ thụ động, nhẫn nại, và chịu đựng. Họ tạo nên những người thứ ba.

Những cá thể mạnh mẽ hơn sẽ muốn tự quyết định lấy số phận của mình. Và một thái cực là lợi dụng những người thứ ba để loại trừ những người thứ hai, không đồng chính kiến.

Mình nghĩ, xã hội phương Tây nhân văn là nhờ một phần lớn ở tôn giáo của họ. Chúa đã tạo ra con người và chỉ Chúa mới có quyền tước đi mạng sống của họ.


Không như, có dân tộc kia, nửa này muốn tiêu diệt nửa kia. Chỉ vì những quan điểm đem lại lợi ích cho một số ít, rất ít. Còn đa số bên này bên kia đều là những người thứ ba - bại ...

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

DQ

Thời mà mình nghe những bài hát làm nên tên tuổi Duy Quang thì mình không biết DQ là ai.

Dĩ nhiên, chỉ được nghe thụ động ở các quán xá. Mệnh danh nhạc vàng, bị cấm nhưng vẫn nghe thấy nơi nơi.

Bây giờ, nghe lại, cố tìm cho đúng những bản do DQ trình bày, thì thấy khang khác ngày xưa.

Chả biết, xưa nghe người khác, hay chỉ bởi đời là dòng sông không bao giờ trở lại?


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

:-)

Hôm nay, xong việc, mình đạp xe thẳng về nhà. Tắm rửa, thay quần áo. En 2 trái chúi.

Ra đường. Đi bộ đến Big C.

Mua quà đặt dưới cây Nô-en. Không quên mua giấy gói.

Tự thưởng cho mình suất cơm gà Tôm kỳ.

Về nhà. Lắp pin thử ok. Gói quà.

En típ 2 trái chúi nữa. Ún nước. Chải răng.

Bây giờ là 30 phút đọc trước khi đi ngủ.


Thực ra vụ này hơi đột xuất. Nên lỡ kế hoạch lắp đèn. Nhưng không sao, còn cả ngày mai.

Nếu có gì thì theo lịch của người Maya cũng phải ngày kia. Chưa kể tính theo múi giờ còn thêm nửa ngày nữa. Hehe.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Q

Đọc sách. Tự nhiên để ý thấy chữ Q viết hoa bay bướm lạ (chỉ chữ Q viết hoa thôi, chữ q viết thường thì không). Chính xác thì là nó có cái đuôi phía dưới khá dài, điệu, và đẹp.

Sách của Nhã Nam. Dịch giả Lục Hương. Nhà xuất bản Hội nhà văn. Không biết sáng kiến của ai. Và font chữ gì, mà chỉ mỗi chữ Q hơi lạc như thế?

Chắc là có chủ đích. Vì chữ đó nằm trong tên sách, 1Q84. Chỉ một chữ cái nằm giữa các con số.

1984 cũng là tên một cuốn sách. Tình cờ làm sao, trong 1Q84 có nhắc đến. Nhưng đó là chuyện khác.

Năm 1984 không có gì đặc biệt đối với mình. Đang học lớp 10, lên lớp 11. Trường Quốc học.

Hoá ra, chữ Q thì lại trùng hợp một chút. Hihi.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Những con số

Nói chính xác hơn là trò chơi với những con số.

Đời lạ thật, khi nói trò chơi, thì lại có nghĩa là không phải trò chơi.

Ngược ngược, kiểu, khi xem nhau là bạn, người ta gọi nhau bằng đủ kiểu xưng hô, kể cả, thằng kia - bố mày. Còn, khi đã không xem nhau là bạn, người ta lại gọi nhau bằng ... bạn, không có gì, tôi có quyền gì mà cấm bạn.

Thật lan man quá, mình cứ có cái tật sa đà chữ nghĩa. Không định nói về những mẹ chữ, mà là những con số.

Kiểu, biển số xe 174. Số này có vẻ không có gì đặc biệt, phải không? Nhưng người ta vẫn gọi được là "vào sinh ra tử". Nghe có mùi trò chơi.

Kịp đến khi biển số xe có 4 số, thì lại có 6789 là "tiến lên tới đỉnh". Mùi trò chơi đã nhạt bớt. Vì đã có nhiều người bỏ tiền ra mua. Đã mang mùi số phận.

Sở dĩ lan man con số, vì nghe, hôm rồi, ngày 12 tháng 12 năm 2012, 12 - 12 - 12 có vẻ như "dẫm chân tại chỗ".

Nói vậy, tới 21 tháng 12 chẳng phải "đảo ngược thế giới" ư? Ý người Maya chăng?

Đến điệu nhảy "ngựa" Gangnam style cũng nằm trong dự báo cơ mà ...


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Life of Pi

Bạn muốn đi xem Life of Pi hay không thì tuỳ.

Đặc biệt bản 3D, cũng tuỳ bạn thôi.

Còn tôi, tôi đã xem rồi đấy.


P/S: Pi = π = 3.14159265359...

Đạo diễn: Lý An.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Robocon

Mình nhận được email nội bộ của N, bàn chuyện tài trợ cho robocon.

Không có ý kiến phản hồi. Văn hoá bàn việc của N nói chung, đặc biệt văn hoá email nói riêng, vẫn vậy.

Dạo này mình cũng đành im lặng. Cảm giác như một người đầu bếp nấu lên những món ê hề mà thực khách không ai muốn ăn.

Có lẽ phải chờ một cơn đói?!


Thư kêu gọi tài trợ những bạc, những vàng, những kim cương.

Số tiền không lớn. Nhưng dường như việc này chỉ là dư âm của trà dư tửu hậu hôm 20/11.

Nếu chỉ là tiền, tại sao lại là N?

Mà N, nếu nhân văn, thì việc tài trợ học bổng cho sinh viên nghèo học giỏi đến đâu rồi?

Còn nếu là kiến thức, là công nghệ, thì N phải làm như thế nào? Thực sự người ta cần tài trợ, giúp đỡ, tư vấn những gì? Vai trò của mình ra sao? Có thể (và có nên) chọn đối tượng (đội)? Có cần đặt nặng vấn đề thành công (thành tích)?


Hầu như mọi thứ ở xứ này đều có nét đầu voi đuôi chuột.

Sân chơi lành mạnh của sinh viên ngày nào đã nhanh chóng biến thành lãnh địa của bệnh thành tích, của những kẻ cơ hội.

Kể cả sinh viên cũng có những em chỉ muốn núp bóng hoạt động để hưởng quyền lợi.

Thoáng nghĩ, nếu mình tài trợ, phải xem các em như thế nào.


Email được forwarded không tạo cảm giác tốt.

Đôi khi, chỉ là vấn đề ngôn từ. Nhưng chẳng phải đằng sau nó là phông nền văn hoá?

"Em được biết tụi anh làm về Tự động hóa ..."  

Nhớ chuyện, ngày nhỏ, các chị con bác mình đi học xa. Một lần, một chị thay mặt viết thư về cho hai bác. Thư rằng "tụi con" thế này, thế kia ... Bác mình phê bình, phải viết là chúng con, chưa nói đến chuyện chị viết thư không phải là người lớn nhất, hihi.


Haizz. Tự nhiên nói chuyện buồn bỗng chốc ...

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Thắng thua

Đọc xong.

Sau 3 đêm đóng cửa.

Không quá tò mò như nhiều người. Vì hắn đã có điều kiện biết khá (quá?!) nhiều chuyện.

Đúng như tác giả tự nhận, là chép lại sử của cả một giai đoạn.


Dĩ nhiên, không cần phán xét từng cá nhân tham gia vào lịch sử.

Không bao giờ có thể tô hồng 100%.

Cũng không bao giờ có thể bôi đen 100%.

Chỉ cần nhìn vào thực tại hôm nay, đủ biết, giá như thời nhiều mà may thay thời ít.



Không ít người, nhân dịp, nhắc chuyện nước Đức. Những người lãnh đạo hôm nay xuất thân từ phía Đông, phía yếu hơn trong cuộc thống nhất cách đây 20 năm.

Nói rằng, văn minh là đó. Không có quyền của bên thắng cuộc.

Xa hơn, có thể nhớ cuộc nội chiến của Mỹ. Dẫu phải phân tranh bằng súng đạn thì cũng phải biết hàn gắn một cộng đồng.



Ở nơi hắn làm việc có nuôi chó.

Đầu tiên người ta đem đến một con chó đực, rồi một con chó cái, rồi một con chó đực.

Con chó đực đem đến sau là một kẻ nhút nhát, và to mồm. Luôn trốn chạy mỗi khi có người lạ. Và kêu ăng ẳng nếu không chạy kịp dù chẳng ai đụng đến. Nhiều người ghét. May mà món cờ tây chỉ dừng lại ở nói đùa.

Rồi nó lớn lên, to hơn con đực kia. Một hôm nọ, cuộc chiến đã nổ ra. Máu chảy. Kẻ to khoẻ hơn chiến thắng. Độc quyền con cái.

Nhưng đó là chuyện loài chó ...

Tiền tài & Danh vọng

Viết một vài suy nghĩ, quyết định không khảo cứu lại mà chỉ dựa trên những gì còn nhớ.



Nhớ đầu tiên, là từ hồi còn nhỏ, nghe về giải Nobel.

Rằng ông Nobel giàu có nhờ phát minh ra thuốc nổ. Ân hận vì thấy loài người dùng phát minh của ông để giết nhau, ông để lại toàn bộ tài sản để làm giải thưởng trao cho những ai có nhiều đóng góp cho nhân loại.


Nhớ sau sau một chút, nghĩ, điều gì là quan trọng ở một giải Nobel? Tiền bạc? hay danh vọng?

Nhớ, ở thời đó, hỏi tức là đã trả lời.


Rốt cuộc thời nay, nhân trường hợp Mạc Ngôn, nghĩ, khác rồi chăng?

(Nhân nhớ những chuyện, nhà văn, và nhiều người ở quê hương nhà văn, kiếm được bộn tiền từ thương hiệu nhà-văn-đoạt-giải-Nobel; chuyện, nhà văn định dùng tiền thưởng nhận được để mua một căn hộ ở Bắc kinh; đồng thời, cũng nhớ, những chỉ trích, đặc biệt cho những phát ngôn, kể từ khi nhà văn được loan báo trao giải).



Kẻ này, đã đọc, nhưng sẽ không đọc nữa, kể cả diễn từ nhận giải của ông.

Phạm Thị Hoài, đúng một cách lạnh người (như chị vẫn thường như thế), nhắc về những nhà văn chấm-hết-sau-giải-Nobel.


Than ôi Nobel!

Than ôi Mạc Ngôn, mạc ngôn mà không có gì ngoài kể chuyện.


Có biết, đồng hương của ông có người thuyết vô ngôn chi giáo?

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Không say

Này bạn. Đã bao giờ bạn muốn say chưa?

Say cho quên trời. Say cho quên đất.

Nhưng bạn không say. Nhưng bạn không quên.

Bạn vẫn nhớ đường về nhà.

Bạn vào nhà. Khoá cửa. Bạn chải răng, treo màn.

Phải, bạn vẫn nhớ treo màn.

Dù bạn nốc cạn hàng chén rượu.

Dù bạn uống cạn hàng ly bia.

Và bạn gào hết cỡ karaoke Say tình.

Bạn không say. Bạn không quên.

Thực ra, trời mà chi, đất mà chi?

Bạn muốn say quên đời.

Đời không thể quên.

Nên bạn vẫn nhớ bật router.

Bạn vào blog.

Bạn gõ những dòng này.

Huhu.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:Điện Biên Phủ,Da Nang,Vietnam

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Đọc sách

Hôm nay, hết giờ làm việc là hắn đạp xe thẳng về nhà.

Nôn nóng muốn đọc cuốn sách vừa mua được. $11.99, from Amazon.

Đã chờ đợi, và mua ngay khi có thể. Mặc dù đầu giường vẫn còn mấy cuốn dang dở.

Lướt qua chương đầu tiên. Đến phần Tuẫn tiết, tự nhiên hắn ứa nước mắt.

Một nhà văn Quảng nam (mà tình cờ là tác giả có sách đang nằm trong reading list của hắn) có nói, đọc mấy trang đầu mà muốn khóc.

Thốt nhiên hắn hiểu.

Mặc dù cũng có những kẻ ráo hoảnh nghi ngờ.


Nhớ lại hôm rồi ngồi nói chuyện với anh D. Hai anh em cùng thích xem những phim cao bồi và kiếm hiệp. Vì ở đó có cái gì ...

Mặc dù anh D khó diễn tả, hắn vẫn có thể tiếp lời, có cái gì cao thượng ...

Đôi khi, chỉ còn lại trong những ước cùng mơ.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Back

Hậu blog.yahoo :-)


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam