Cuối năm.
Một cách lười nhác, hắn tận hưởng cảm giác dễ chịu, khi nằm nướng trong chăn, ngủ dậy muộn, trong một buổi sáng lành lạnh mưa mưa.
Thực ra, ngày mai mới là ngày cuối cùng của một năm buồn, để bước vào ngày mốt, bắt đầu một năm mới nhẽ còn buồn hơn. Trái đất đã đánh mất cơ hội tự cứu chính mình bằng một ngày tận thế. Cỗ xe tiếp tục lao dốc, không phanh.
Cho nên, cái cuối của một khoảnh khắc đất trời không làm hắn lưu tâm, bằng cái cuối của quyển sách hắn đang đọc. Hết tập một 1Q84.
Sách có yếu tố bí ẩn, lẫn trinh thám.
Nhưng hắn không nôn nóng, kiểu "đầu đuôi ra sao?", mà thích thú nhẩn nha, kiểu đích đến không quan trọng, mà quan trọng là đường đến đích.
Cách kể chuyện của tác giả, ngay từ đầu, với 2 nhân vật, 2 số phận hoàn toàn tách biệt, đã khiến hắn tin rằng, trai thanh gái tú ắt sẽ gặp nhau một ngày nào đó. Hoá ra, họ đã từng ở bên nhau rồi mới chia xa.
Nếu đời người là một đường thẳng, thì theo hình học Euclid, họ sẽ không gặp nhau nữa. Song cũng có thể họ sẽ còn gặp nhau, theo hình học phi Euclid, như ngài Никола́й Ива́нович Лобаче́вский phán, chẳng hạn. Hoặc, cũng có thể, đơn giản hơn nhiều, đơn giản là cuộc sống không phải những đường thẳng.
Ấy chẳng qua, toán học là một mảng đời của Tengo mà thôi. Nhưng anh chàng lại còn tham lam dan díu với văn học. Và thế là sa vào con đường hút đến mục tiêu đang tìm kiếm của Aomame.
Chuyện của Haruki Murakami thường đi vào sâu thẳm của con người. Dĩ nhiên, miêu tả cho nhiều người hiểu những ngóc ngách xa xăm chỉ ít người nhìn thấy thật không dễ gì. Lời chuyển ý, hình ảnh truyền ý. Nhưng có người nghe lời đã hoảng sợ, thấy hình ảnh đã nhắm mắt thì biết ý làm sao?
Hai thái cực không dễ trộn lẫn vào nhau nhưng cũng không dễ tách rời. Một là dễ dãi, thờ ơ, dễ yêu, dễ đầu hàng. Một là cực đoan, đến mức muốn lấy đi những sinh mạng khác. Chẳng đời sao?
Dù sao, chỉ mới tập Một. Những Người Tí Hon chỉ mới bắt đầu dệt những Nhộng Không Khí ...
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét