Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013
Vô đề
Hôm nay hắn buồn quá. Hic.
Sáng họp bàn về dự án mới. Vẫn cách nghĩ cũ rích quen thuộc.
Khác những lần trước, hắn hầu như im lặng. Nếu mấy em nghĩ thế thì mấy em cứ làm đi.
Thâm tâm hắn thấy rõ sự thất bại. Nếu có kiếm được một phần việc đi chăng nữa, thì đó sẽ là phần nhàm chán tầm thường mà hắn chả cần nhúng tay.
Hắn im lặng. Bởi biết nói ra chẳng ích gì. Không hy vọng được hiểu. Mà nói cho cùng công ty cũng không đủ năng lực triển khai.
***
Chiều hắn tranh thủ về sớm ghé lấy bộ sách.
Chả là thấy quảng cáo trên mạng. Bộ 2 cuốn hơn 1600 trang. Chỉ in có 1000 bản nên hắn hơi nôn nóng sợ hết.
Người bán sách khá ngạc nhiên khi thấy hắn. Ảnh có con gần bằng tuổi hắn, mà sách là bán hộ cho ông chú ảnh - người chủ biên bộ sách. Sách không ký gửi ở tiệm, chủ yếu do ảnh đi đưa vì những người mua cũng ... tuổi cỡ chú ảnh cả.
Hắn cũng chờ đợi là sách viết về thế hệ đã xa. Nhớ năm hắn tốt nghiệp thì trường tổ chức kỷ niệm 90 năm ngày thành lập. Hoành tráng với bề dày lịch sử nhưng học sinh cũ về tham dự hầu hết là cỡ thành đạt, và chỉ thuộc "bên thắng cuộc".
Ấn tượng chuyện đó vẫn còn đến tận hôm nay. Nên hắn lơ lời của thầy cô giáo cũ gọi về tham dự kỷ niệm 110 năm. Bộ sách thì hắn vẫn quyết định mua, hy vọng sau hơn 20 năm có lẻ, những người soạn sách sẽ có cái nhìn thoáng hơn chăng.
***
Trên đường về hắn đạp xe ngang qua chợ Cồn. Mặc dù đây là tuyến đường thẳng nối nhà hắn với nhà em hắn nhưng hắn ít khi đi qua. Lý do là hắn thích những con phố thoáng đãng.
Chiều nay tự nhiên nghĩ bụng, đi qua đó giờ đông người xem thế nào. Việc người xe chen chúc ách tắc không có gì là lạ. Bỗng hắn thấy một gã đàn ông trung niên chạy xe sát lề đường bên trái mà cứ nhằm một cậu bé đi xe đạp đâm vào. Gã rú ga đâm liền mấy lần, không quá mạnh nhưng đủ để cậu bé hết hồn ngã rạp lên đám xe chen chúc bên cạnh, thế là có lối cho gã phóng thẳng. Hắn nhìn thẳng vào mặt gã thấy một khuôn mặt như tảng đá.
Ở đất nước thân yêu của hắn, những kẻ vô sỉ bao giờ cũng thắng thế. Chốn quan trường, chốn thương trường và cả trên đường nhẽ không nơi hắn có thể nương thân ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
4 nhận xét:
Sau cơm mưa Cô nhỏ có thấy cái quả nhỏ lấp ló mà sợ quở nó xí hổ nó rụng mất nên giả vờ không thấy đó. chúc mừng Lãn ông có bầu nhé! Mai mốt có nhiều trái cho Cô nhỏ đăng ký một trái nghen. :D
Hehe đến giờ vẫn mới có một trái :D
Lãn ông vẫn ngốn sách đều đặn hỉ. Nói ra Lãn ông cười chứ thiệt tình là Cô nhỏ mua quá trời sách từ năm ngoái mà đến chừ vẫn đọc chưa xong, hix.
Thích sự liên kết câu này "Ở đất nước thân yêu của hắn, những kẻ vô sỉ bao giờ cũng thắng thế. Chốn quan trường, chốn thương trường và cả trên đường nhẽ không nơi hắn có thể nương thân ..." với cảnh kẻ vô sỉ trên đường Lãn ông nhìn thấy. Mệt mỏi thiệt.
:)
Đăng nhận xét