Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Mình nhớ mình đọc Tư cách mõ của Nam Cao từ lúc còn bé tý. Ấn tượng đầu tiên là cách kể chuyện của nhà văn (con nít chỉ để ý nội dung câu chuyện thôi, không suy diễn). Ấn tượng thứ hai bây giờ vẫn còn nhớ, là không hiểu tư cách nghĩa là gì ( thì trong truyện có nói rõ), nhưng cũng không hỏi ai. Còn ý nghĩa sâu xa, có khi đến tận giờ mới hiểu.

Không ai sinh ra đã là mõ. Mà mõ, như ban đầu cũng là một nghề, về bản chất có gì là xấu? Mới biết, tư cách mõ không hẳn chỉ là tư cách của thằng mõ!



Nhớ lại chuyện này, vì cách đây không lâu nhạc sĩ Ngọc Đại có ra album Thằng mõ.

Ông nhạc sĩ này cùn đến mức tự đánh đĩa CD, không thèm xin giấy phép. Giới "phê bình" ngày nay có lối chê rất hay, rằng những loại như thế chẳng cần nghe (sách như thế không thèm đọc), nhưng vẫn chửi như hát hay thành cả mấy bài dài.

Mình không định phê bình ai, nên kiếm vài bài nghe thử. Nói chung nhạc chả thấy hay, lời thì nghe không được. Túm lại không biết ông ấy hát cái gì (nếu có thể gọi là hát). Hẳn loại này chống chỉ định với khá nhiều người?


Vấn đề là ở chỗ, không hiểu sao mình cứ nghe đi, rồi nghe lại.


Rồi liên tưởng đến một chuyện.




Ngày ấy hắn mới chân ướt chân ráo đến nước người, ngấp ngấp nghé nghé ngưỡng cửa trường đại học.

Đồng hương của hắn ở nơi xa xôi ấy có thể nói không nhiều không ít. Giang hồ vặt thèm nghe một tiếng cơm sôi, hắn lò dò tham gia vài cuộc sinh hoạt cộng đồng.

Lần ấy là một buổi biểu diễn văn nghệ. Mấy gã trai mới lớn chưa một mảnh tình vắt vai tò mò ngắm ngắm nghía nghía các nữ nhân đồng hương. Ấn tượng đầu tiên của hắn là sự trang điểm loè loẹt lem nhem một cách vụng về. Ấn tượng thứ hai bây giờ thì đã quen, có lẽ ngày ấy lần đầu tiên thấy một không khí mang tính tự tổ chức, là ồn ào kinh khủng. Biểu diễn văn nghệ, có sân khấu, có ban tổ chức hẳn hoi, mà ai hát nấy nghe.

Đơn vị hắn có anh Hà Thiên Sơn, tên hay người đẹp, đàn giỏi hát hay, nói tiếng Tây như gió, tóc dài lãng tử. Hôm đó ảnh hát xong hắn hỏi, anh hát bài tự chế à? Vì em thấy anh cứ í a í a, chỉ nghe được mỗi một câu: cho dù có đi nơi đâu, xin em hãy nhớ đến quê hương. Ảnh cười, tao mới nghĩ ra lúc lên sân khấu, nhìn xuống thấy cảnh khán giả ...

Hết chuyện.

1 nhận xét:

tunrua nói...

"Ấn tượng thứ hai bây giờ thì đã quen"- ấn tượng này chắc cũng liên quan đến "tư cách mõ" :D