Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

Vịnh mảnh sành

Hôm qua về đến nhà trời đã tối mịt. Thấy như có cái gì đó giữa nhà (?). Kịp tránh sang một bên và bật đèn. Hoá ra chậu cảnh rớt xuống vỡ tan. Tự dưng nhớ bài thơ cũ:

Rủi tay một chút hoá tan tành
Thiên hạ còn kinh tiếng sỏi sành
Bén chẳng nhường gươm người gớm mặt
Rán sao ra mỡ chúng bêu danh
Ghê phen sấp cật nằm trên cát
Có thuở làm chông đứng vách thành
Chuông khánh dầu ai không dám sánh
Gõ chơi nghe tiếng cũng lanh canh.

Không có nhận xét nào: