Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

Blog

Nhờ em có sáng kiến in ra, hắn mới có cơ hội đọc lại những gì mình đã viết, trong vòng trên dưới đã 10 năm.

Tất nhiên, không phải không in ra thì không đọc được, mà cái chính là không có ý định gặm nhấm ...

Nhớ, có bạn từng bảo, mày nên viết một cái gì đó. Hắn cười, tâm chưa tĩnh ...

Nhảy vào làng blog, lúc đó là Yahoo! 360, có vẻ như là nơi giao lưu kết bạn nhiều hơn. Ngay từ lúc 360 chưa trục trặc nhiều, hắn đã gửi một phần sang blogspot, những gì ý định là chỉ viết cho chính mình ...


Đọc lại, bỗng thấy hầu như đã lâu lắm rồi, hắn không hề nói chuyện với bản thân. Nhưng giả có nói, xem ra vẫn chừng ấy chuyện. Những bức xúc 10 năm trước, nay vẫn y nguyên.

Vậy là, blog, với những tưởng làm cái hố của ông thợ cạo, thì hố ấy cũng đã đầy rác lẫn bụi.

Đọc lại, thấy dường như ý nghĩ đã dừng lại từ 10 năm trước. Viết để tu thân. Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Mới bước đầu tiên đã mãi chẳng qua ...


Đọc lại, thấy mọi công việc hắn từng làm đều đã kết thúc trong các ngõ cụt. Rời V, rời cả N. Rời trường, chấm dứt U, ngừng cả công việc với H. Một vài đầu mối mới thì thờ ơ chả hề hứng thú. Hưu.

Cả những công việc mới-cũ, chú N muốn nói chuyện với hắn thì hắn cũng chỉ để ở mức trò chuyện. Trong khi, công việc, đã từng (và vẫn luôn), là niềm vui lớn nhất của hắn. Lớn hơn tất cả những nguồn vui khác ...