Không phải tự nhiên mà lại bỗng dưng nhớ đến Cụ Phan Khôi. Vì cứ gặp đâu đó những tứ thơ dựa vào ý thơ của Cụ.
Làm sao cũng chẳng làm sao
Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi
Làm chi cũng chẳng làm chi
Dẫu có làm gì cũng chẳng làm sao
Ngoài cái tứ "con kiến mà leo cành đa" nhưng không có vẻ bế tắc mà lại có vẻ "thiền" nhiều hơn, thì điều khiến lão nhớ đến luôn là con người tác giả.
Là một trong những nhân vật kiệt xuất (nếu không muốn nói là người cuối cùng) của xứ Quảng Nam trong thời biến động cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20.
Lòng yêu nước, tài năng, tính bộc trực cuối đời đã thành nạn nhân của cái tự xưng là "lòng yêu nước", nhưng "độc quyền".
Sự độc quyền ấy, sang thế kỷ 21 vẫn còn lan rộng, kinh khủng hơn mọi bệnh dịch, trong khi quá ít người đủ can đảm để đón nhận vắc-xin. Và, thế là, những số phận "leo phải cành cụt leo ra leo vào" như người nông dân thời phong kiến tiếp tục được "nâng lên tầm cao mới" ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét