Anh là con trai duy nhất của bác, là người con thứ 2 trong 6 anh chị, và là cháu đích tôn của ông nội.
Lão xa ba mẹ ở với hai bác từ năm 2 tuổi đến năm 6 tuổi. Độc quyền cách gọi bác ông và bác bà. Năm bác bà mất, lão đang du học ở tít trời Âu.
Đám tang bác gặp ngày mưa lụt. Mọi người chỉ kịp lấp đất rồi níu nhau để về qua cầu Rì Rì dưới trời mưa to gió lớn. Về đến nhà là leo lên gác kịp nước lụt lên.
Cũng may đã chọn vị trí chôn bác ở trên vùng đất cao, dù có hơi xa. Nguyên lúc sinh thời, bác có ngỏ ý được nằm ở đó, gần 2 cụ cố. Tuy nhiên bác vẫn nói là phận làm dâu, tuỳ bên nhà chồng quyết định.
Hai cụ cố đó đều là cụ cố bà, một người Tàu một người Việt, là vợ ông nội bác. Ông này người Minh Hương, sau về Tàu và mất bên đó. Cụ cố bà người Việt sinh ra cha bác, tức ông ngoại của các anh chị.
Sau này vật đổi sao dời, bên ngoại các anh chị cũng đưa 2 cụ cố và mấy người cậu của các anh chị vốn táng ở đó vào nam. Năm đó lão vừa đi học về, nhà bác cũng đưa bác bà về với khuông mộ gia đình.
Kể rằng, trong đám tang bác, có một người anh họ con cậu của các anh chị thấy đào huyệt và chôn bác đầu hướng ra sông thì ngăn cản. Nhưng anh K không nghe. Anh vốn là người bướng bỉnh, và không biết có phải vì hôm đó thời tiết quá xấu hay không? Người kia bèn nói rằng: "Anh K chôn o tui như rứa, sau này mà không bị gì thì tui không phải là thầy địa". Chả là người Tàu vốn giỏi nghề địa lý.
Bác mất được 100 ngày thì anh K bị đột quỵ. Từ một người rất mạnh khoẻ trở thành người đi lại khó khăn với cái chân phải không co lại được, tay phải thì lại không duỗi thẳng được và nói năng rất khó khăn.
Anh mất năm ngoái, thọ hơn 80 tuổi, sau hơn 30 năm bệnh tật. Chỉ là trúng ngay những ngày chính quyền cách ly nghiêm ngặt bởi covid-19 nên đám tang không được đông đủ.
Bác ông đã mất 7 năm trước (trên 100 tuổi). Ô đất bên cạnh mộ bác vốn định dành để đưa bác bà về nằm cùng cho có bạn. Nhưng sau thấy bác bà vốn sinh thời đã vất vả, nay lại cứ bốc lên chôn xuống không nỡ bèn thôi.
Có nói anh nằm ngay cạnh bác ông cũng hợp lý. Nhưng hôm anh mất thời gian eo hẹp, trong khi các vuông đất khác đã được xây khung sẵn thì ô đất đó lại không, do trước nghĩ rằng đưa bác bà sang chỉ là một cái tiểu nhỏ. Cuối cùng đưa anh xuống hàng dưới. Cũng bình thường thôi, chỉ là hơi chật hẹp.
Nhiều người lắm ý. Ghi chép lại cho biết vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét