Có phải vì quá trông chờ một năm mới tươi sáng hơn mà cuối năm cũ buồn quá vậy?
Trời buồn với mưa dầm gió bấc. Người buồn không chỉ vì ướt lạnh.
Buồn xem tuồng, tuồng cũng buồn. Tuồng được đẩy đến cao trào, cao trào vẫn không đủ hay. Tuồng chính trị, chuyện chính trị lại càng dở.
Có bạn, ý nhị, nhắc chuyện làng Vũ đại.
"Cả làng Vũ Ðại nhao lên. Họ bàn tán rất nhiều về vụ án không ngờ ấy. Có nhiều kẻ mừng thầm. Không thiếu kẻ mừng ra mặt. Có người nói xa xôi: “Trời có mắt đấy, anh em ạ!”. Người khác thì nói toạc ra: “Thằng nào chứ hai thằng ấy chết thì không ai tiếc! Rõ thật bọn chúng nó giết nhau, nào có phải cần đến tay người khác đâu”. Mừng nhất là bọn hào lý ở trong làng. Họ tuôn đến hỏi thăm, nhưng chính là để nhìn lý Cường bằng những con mắt thỏa mãn và khiêu khích. Ðội Tảo, không cần kín đáo, nói toang toang ngay ngoài chợ, trước mặt bao người: “Thằng bố chết, thằng con lớp này không khỏi người ta cho ăn bùn”. Ai chả hiểu “người ta” đó là chính ông. Bọn đàn em thì bàn nhỏ: “Thằng mọt già ấy chết, anh mình nên ăn mừng”. Những người biết điều thì hay ngờ vực, họ chép miệng nói: “Tre già măng mọc, thằng ấy chết, còn thằng khác, chúng mình cũng chẳng lợi tí gì đâu...”."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét