Sáng dậy trực phiên 4h, đã thành quen thuộc. Nhớ ngày được phỏng vấn vào công ty, các sếp hỏi, em học tự động hoá, nếu giao cho em thiết kế hệ thống để quản lý, giám sát và điều khiển mọi thứ trên núi từ sân bay, em có làm được không? Lão, sinh viên mới ra trường, đã tự tin trả lời, được. Còn nói thêm, em cần một đường truyền dữ liệu từ trên núi xuống sân bay nhưng thiết kế và xây dựng đường truyền không phải là chuyên môn của em. Các sếp bảo em yên tâm, sẽ có người làm điều đó cho em. Thấm thoắt đã 30 năm. Như hồi trước thì đã đủ số năm nghỉ hưởng lương hưu. Các sếp ngày ấy cũng đã nghỉ hưu cả rồi. Không rõ các sếp ngày nay khi tuyển dụng có câu hỏi mang tính "tầm nhìn" nào không. Nay hầu như không cần thiết kế xây dựng gì nhiều, người ta đã dựng sẵn cả rồi, chỉ việc lựa chọn. Nhưng công ty chỉ chọn biển người, núi giấy. Kỹ sư tự động hoá ra thừa. Hưu lại chưa đủ ...
Quen thuộc với nhiều người, cứ mỗi khi đau ốm là lại ngập tràn những suy nghĩ đen tối. Duy vật cả thôi, vật chất quyết định ý thức. Nhưng ngoài chuyện suy giảm sức khoẻ thể chất do tuổi tác, thì không nói chuyện ảnh hưởng, quả thật sức khoẻ trí tuệ cũng suy giảm nhiều. Đợt lắp ắc-quy mới đây, lão phạm sai lầm nguy hiểm, đấu vòng tròn 4 bình ngay trước mặt chứ chẳng đâu xa. Khi bị giật sơ sơ (chỉ 4 x 12 = 48 Vdc) vẫn không nhận ra, thậm chí khi đã toé lửa vẫn chưa nhận ra ... Ví biết chữ khả hành khả chỉ, thời ngũ hồ một lá cho xong, làm chi lúng túng trong vòng ...
Chuyện ốm đau cũng đã quen thuộc. Bắt đầu bằng viêm họng, bao giờ cũng vậy. Rồi ho, sổ mũi, nhức đầu, đau, sốt. Ngày trước thường do nhậu nhẹt, uống nhiều bia đá lạnh, lại ngồi trước quạt, gió. Hoặc gặp khi mưa gió lạnh, mặc áo hở cổ. Trước, tối thấy hơi đau trong cổ họng là ngay lập tức súc miệng nước muối, uống trà nóng, không cần đến thuốc. Nay, thế nào cũng trải một hai đêm vật vã sốt nóng lạnh, lúc run cầm cập, lúc vã mồ hôi. Bắt đầu thấy nhờn nhợn bia rượu. Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét