Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

Chán hơn con gián

Bật laptop lên. Dán vào cái hình "xí được trên net". Gõ tiêu đề.
Rõ ý định viết lung tung.
Sáng qua trên đường lên trường, trời nắng nhưng thấy tay mát rượt, mặc dù không nhìn rõ hạt nước nào. Không biết có phải là hiện tượng thường xuyên ven biển không? Y như rằng chiều về trời mưa. Cũng đủ ướt.
Hôm nay sáng có vẻ nắng hơn, nhưng tiện tay vẫn vắt cái áo mưa lên xe. Quả nhiên chiều về lại có dịp dùng. Nhưng mà "may" chẳng mấy!
Dù các nhà thơ nhà văn có nói gì, viết gì, hát gì thì mình vẫn ghét mưa. Và ghét cay ghét đắng những cơn mưa bất chợt (không biết có giống "cơn mưa em bất chợt"? ). Đột ngột rào xuống, như chó cắn trộm. Dân tình chúi nhụi, cuống quýt áo mưa. Khoác được vào người thì quần áo đã ẩm mốc, hôi xì. Chạy được đến nơi cần đến thì chẳng khô mấy nữa. Cũng chẳng mưa mấy nữa.
Ở cái xứ mưa con đỏng đảnh, mưa mẹ ngập đường, hè chiếm dụng, nhà không hiên, mà đi lại chủ yếu xe máy! Xe con chưa đến. Xe buýt cà lăm. Một xã hội khổ. Sống không ra sống. Không biết sống.
Lạ là hôm nay tâm trạng mình không đến nỗi quá u ám. Mà trưa lại vừa phải chấm dứt một dự án trong thất bại. Phải chăng Tái ông thất mã? Thực là nhè ra được miếng gân gà của Tào công. Một phi vụ phần trăm hài lòng thấp!
Một lần nữa thấy buồn cho đời. Sống kiểu dở ông dở thằng. Cũng muốn làm ông, lại hóa ra thằng. Nói chi cầu toàn, mơ được 80, 90 phần đã khó. Nhưng chẳng lẽ cam chịu số 0? Để đời tích phân lại cũng cứ 0 tròn trĩnh.
Có lẽ tối nay không quá tệ nhờ đọc được hai điều thú vị. NĐM.
Một là: "Nam Cao là nỗi đau đớn trước tình trạng con người không giữ nổi nhân tính, nhân phẩm vì miếng cơm manh áo và cái chất hèn, chất nô lệ đã thấm vào trong máu không biết từ kiếp nào."
Vậy thì Nam Cao là trường tồn. Hay nỗi đau đớn của Ông là vĩnh cửu. Hay xã hội như này là mãi mãi?
Hai là bài viết về Tô Hoài. Có lẽ đối với Ông không có gì là ghê gớm cả. Đời chỉ thường thôi. Người cũng thường thôi. Không có ai là vĩ nhân hết. Tầm thường, trần tục như nhau. Mệnh danh là người giỏi quan sát, hẳn xã hội này là nhạt rồi.
Vậy thì đừng đao to búa lớn nữa. Đừng kỳ vọng nữa. Đừng thất vọng nữa. Đừng rủa xả nữa làm gì!
Đời nhạt của TH, bóng Chí Phèo của NC, chẳng phải thấp thoáng AQ của Lỗ Tấn thiên tài đó sao?
Lần thứ ba trong ngày chiêm nghiệm được độ thấp của vùng trũng nơi ta tồn tại.
Vậy còn vui buồn mưa nắng mà chi?!


Không có nhận xét nào: