Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2008

Rách & Vá

Hôm rồi ghé nhà TKO, gặp được entry hết sức dễ thương về đề tài kim chỉ.
Mình tuy là đàn ông, nhưng xa nhà sống tự lập từ lớp 5, nên tuy không biết nhiều về may, cũng có hiểu qua về vá.
Ngày nay có vẻ như áo quần ít rách (?!). Hay đúng hơn ta đã rủ bỏ chúng khi chúng chưa kịp rách. Mà cái sự rách cũng không mấy hằn lên tâm trí.
Nhớ ngày xưa áo quần vải xấu. Mặc hàng năm trời, thậm chí anh để lại cho em. Cuộc sống thì vất vả vận động. Vác vác mang mang. Sờn vai toạc đũng. Xe cộ chen chúc, xóc đến thủng quần. Nhà cửa tồi tàn, cửa đinh móc áo. Giặt giũ thiếu xà phòng. Chà đến đỏ tay xé vải.
Lớn bé hằn lên nỗi lo đói rách.

Lá lành đùm lá rách.

Áo rách khéo vá hơn lành vụng may.

Động từ "vá" liệu có biến mất trong từ điển tiếng Việt không nhỉ?
Chưa sớm thế đâu!
Giao thông còn mưa nắng vá đường. Tai nạn cướp đi số mạng sống hàng tháng còn hơn người ta cả năm chiến tranh!
Núi rừng còn rách nát. Bão chưa đến nơi, chỉ dăm trận mưa số người chết đã lên tới hàng chục!
Mạng sống dân ta vẫn rẻ rúng quá chăng?

Nay lại rộ lên bài ca ô nhiễm. Sông chết, hồ hấp hối. Tấm áo môi trường chẳng phải đang được may đo quá chật chội đó sao? Các quan quy hoạch nghĩ gì khi lấp hồ chặt cây xanh chia lô bán đất? Thành phố nào, khu công nghiệp nào thực sự có chính sách rác thải đổ đâu nước thải đổ đâu?
Chính sách môi trường vụng may đã rách nát từng mảng hỏi ai người biết vá?
Xưa áo quần vá chằng vá đụp mẹ già chảy nước mắt thương con trẻ.
Nay con cái xênh xang lên xuống xe hơi hạng sang mà Mẹ Đất Nước vẫn chưa lành lặn. Không thể khéo may một chính sách, cứ hoài vá víu mãi sao?

Mình cũng học TKO, như vá víu tâm hồn.

Không có nhận xét nào: