Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Trang Tử



Huệ tử bảo Trang tử:
- Có một cây lớn gọi là cây xư. Thân nó nổi u, chỗ lồi chỗ lõm, không dùng dây mực của thợ mộc mà vạch đường được; cành nhỏ của nó cong queo không dùng cái qui và thước vuông để xẻ được. Nó mọc ở ngay bên đường mà không một người thợ mộc nào thèm ngó tới. Thuyết của ông cũng vậy, rộng lớn mà không dùng được, nên không ai theo.

Trang tử đáp:
- Ông có thấy con li tinh không? Nó nép mình để rình mồi, nó nhảy qua đông qua tây, chẳng kể cao thấp, nhưng có ngày nó cũng chết vì bẫy, vì lưới. Còn con thai ngưu thân lớn như đám mây trên trời mà không bắt nổi một con chuột. Ông có một cây lớn mà lo rằng nó vô dụng. Sao không trồng nó ở chỗ hư vô tịch mịch, trong cánh đồng mênh mông, để những kẻ nhàn rỗi thơ thẩn dạo chung quanh thảnh thơi ngủ dưới bóng mát của nó? Nó không sợ bị búa rìu đốn, hoặc bị ngoại vật làm hại. Nó không dùng được vào việc gì, thì tai họa làm sao mà đến?


Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009

Trung thực

Nói rằng: trung thực là một đức tính tốt. Mình chưa thấy ai cãi hết (??).

Tiếc rằng đức tính này ở ta dường như là một thứ xa xỉ phẩm. Xa xỉ phẩm chỉ có người giàu mới dùng được thôi. (Trong trường hợp này là giàu lòng tự trọng á (!)). Mà dân ta thì nghèo. Nghèo lắm.

Lại nói: ngày vui ngắn chẳng tầy gang. Thấy ai cũng chịu là đúng (!!).

Hôm trước nghe cái đề văn mình cũng thấy vui. Vui đến độ cười cười nói nói. Nói rằng mình có cái kết cho bài luận. Kết là: trung thực ngày nay rất khó kiếm ở xứ ta vậy.

Mới hai ngày mà niềm vui nhỏ như cục than đã bị hắt nguyên thùng nước to bự chảng. Tắt ngấm không kịp kêu cái xèo.

Nghĩ: câu nói đó không phải của bác Lincol thì đã sao? Nhầm nhọt là chuyện thường ngày ở huyện. Đặc biệt ở xứ vẫn tự nhận duy tình hơn duy lý này. Mới thấy nói dễ làm khó. Nói như rồng leo làm như mèo mửa. Nói một đằng làm một nẻo.

Chưa biết học sinh làm bài thi thế nào. Chỉ biết thầy cô rớt trước. Quan lại giáo dục thì rớt lâu rồi. Sách báo cũng rớt không gượng lại nổi. Trong cuộc thi về lòng trung thực.

Hay tại cho rằng nếu không phải do người nổi tiếng nói ra thì mọi thứ chỉ đáng ... cục phân?

Ôi trung thực ôi ...

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2009

Lan man ... chán n (= J12)

Lâu rồi mình không để ý lắm mấy cái ngày 3 đường sinh học gặp nhau.
Nhưng hôm nay thì lại thấy chán.
Có thể nó bắt đầu bằng cuộc tranh luận khá hăng với H. Chán ở chỗ là càng thấy mình đúng. Về sự kém cỏi của dân tộc này.

Đi trực về trong cái oi ả khó chịu. Về đến nhà thì trời đổ mưa to. Bật laptop lên thì con mắt trái nhức ghê gớm. Dạo này mắt mình hay biểu tình. Có lẽ đã đến lúc lê đuôi trên đường trang trắng. Rũ sạch nợ đời không làm việc nữa.

Mưa tạnh. Xách xe đạp lòng vòng tận hưởng cái mát mẻ sau mưa. Quả nhiên không chỉ trời, mà người cũng mát mẻ. Được mấy phen rửa mắt. Có một cô, mặc một bộ váy liền áo vốn đã không thể ngắn hơn được nữa. Mốt này còn hay ở chỗ, chất liệu cứ như vải xô màu trắng. Thành ra nhìn rõ trên màu đen dưới màu đỏ. Hihi.

Dọc các trục đường lớn người ta "khoe" rằng ngày 19 tới sẽ khánh thành cầu Thuận Phước đồng thời khởi công cầu Rồng. Mình đạp xe ra chỗ viện cổ Chăm, thấy vẫn chưa rục rịch gì. Không biết nay mai khói bụi công trường mình có còn đi ngang đó nữa không.

Thấy một cột quảng cáo trên đường Bạch Đằng, kiểu tấm in lớn được kéo chạy lên chạy xuống bị rách toang. Thoạt nghĩ do mưa gió xé, hóa đến gần thì không phải. Vì cả kính cả hộp đều còn nguyên, chắc kẹt gì đó nên mô tơ kéo rách luôn chăng. Mô tơ vẫn quay, đèn vẫn sáng. Cấu trúc bên trong lộ ra khá quy củ. Không hiểu mấy thứ này nhập ngoại hay sao. Nếu vậy thì thêm buồn dân Việt. Thấy rõ một board điều khiển, không có gì phức tạp nhưng cách làm bài bản không có vẻ do dân ta làm (!?). Mà người làm được chắc không đủ sức đem ra đó đặt (??). Nhìn kỹ một lúc thấy có chữ trên board đó: www.bdxsigns.com. Về nhà tra thử thì quả nhiên: Tung Của. Huhu.


Ngày hôm nay còn là cái ngày mà mình không muốn nhớ tý nào. Nói ra e người trẻ ngạc nhiên, người già mắng cho bất hiếu. Nên mấy lần không trốn được đành gượng cười. Thế mà năm nay cũng không tránh khỏi các lời chúc mừng. Lại còn trên thế giới ảo nữa chứ. Đó là chưa kể từ mấy diễn đàn, hẳn chúc tự động. Tại mình hay khai thật. Rõ không thể làm chiến sĩ cách mạng được.

Nói đến thế giới ảo, tình cờ làm sao, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của Y360. Cũng lắm người lưu luyến. Mình thì không thích cái cách đối xử của bác Yahoo. Nhưng chỉ biết buồn cho phận ăn nhờ ở đậu của dân ta mà thôi. Dù sao cũng phải cảm ơn, vì nhờ thế mình có thêm những người bạn. Có người chỉ lâu lâu đưa đẩy đôi dòng mà thấy thật thú vị. Có bạn đã gặp offline, có bạn sẽ gặp. Không để ý gì nhiều nhưng con số pageview ngày kết thúc của mình cũng là con số khá đẹp (!). Và Y ghi nhận mình từ cách đây cũng gần đúng 3 năm, tháng này năm 2006. Vậy là gần chẵn ngàn ngày.




Thực ra mình vốn không có ý định blogging. Ý mình là viết nhật ký để tu tâm dưỡng tánh. Không ngờ tìm được thật nhiều điều thú vị. Nên cũng phải biết ơn Y vậy.
Biết được nhiều người thú vị nữa. Có lẽ một ngày cũng phải viết về những người bạn này. Mình ngại để lại dấu vết vì không dám mời các bạn đến ngôi nhà buồn bã của mình. NN Tư có than viết buồn quá e người đi ngang bảo chùa. Nếu thế e mình ở trong tù mất. Hay tệ hơn nữa, trong mồ.

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

Lòng vòng

Trong cuốn sách khá hay của mình, The Lexus And The Olive Tree, Thomas L. Friedman có đưa ra một câu chuyện mang tính hình tượng:
Hai cha con nghèo khổ ngước nhìn lên đỉnh đồi, nơi có một ngôi biệt thự xinh đẹp của một người giàu có. Người con sẽ nói gì với người cha?
1. Một ngày nào đó, con sẽ giàu như ông ta!
2. Một ngày nào đó, con sẽ giết chết ông ta!

Bạn tôi bỏ công ty này sang làm cho công ty khác. Tôi hỏi bạn công ty mới có gì hay. Bạn trả lời chưa biết. Chỉ là chán công ty cũ quá rồi.

Những người nông dân nghèo đói đã quy kết tội làm cho mình nghèo đói là bởi những địa chủ giỏi làm ăn. Hàng chục năm sau khi đánh đổ địa chủ, nghèo đói vẫn hoàn nghèo đói.

Thang diệt Kiệt. Con cháu là Trụ nào kém gì. Đâu có nảy ra Nghiêu Thuấn?

Azit Nexin có chuyện nhà văn không thành danh chỉ vì ... ruồi.

Cuộc sống thật khó khăn. Người ta chỉ ra nhiều nguyên nhân lắm. 1001 lý do. Người làm kỹ thuật tôi đây bối rối. Hãy chỉ cho tôi một nguyên nhân thôi. Tôi phải giải quyết cái gốc đã.

Nếu không thì rồi lại ... loanh quanh ... cho đời mỏi mệt thôi.

Công danh không thành, hạnh phúc không đạt là tại phong thủy ư? Vậy chứ phong thủy trong con người bạn ra sao? Nam Bắc Đông Tây trước sau phải trái liệu đã đúng phép?

Một cá nhân đã khó. Cộng đồng khó quá chăng?

Hôm nay buồn mà đọc 7 lá thư của NQT. Đọc xong càng buồn hơn. Buồn cảnh con trâu đi trước cái cày theo sau ngàn năm trên đồng ruộng VN. Rảnh - đọc buồn là nhờ trường đóng cửa cho các sĩ tử cày trên cánh đồng khổ ải. Tiếc cho một xã hội dùng năng lực để kềm chế lẫn nhau hơn là cùng nhau về một phía. Phí hoài năng lượng mong chi khá hơn.

Mới hay có câu ngắn mà không mấy ai biết (chữ của NN Tư) vậy:

Tiên trách kỷ hậu trách nhân