Nói rằng: trung thực là một đức tính tốt. Mình chưa thấy ai cãi hết (??).
Tiếc rằng đức tính này ở ta dường như là một thứ xa xỉ phẩm. Xa xỉ phẩm chỉ có người giàu mới dùng được thôi. (Trong trường hợp này là giàu lòng tự trọng á (!)). Mà dân ta thì nghèo. Nghèo lắm.
Lại nói: ngày vui ngắn chẳng tầy gang. Thấy ai cũng chịu là đúng (!!).
Hôm trước nghe cái đề văn mình cũng thấy vui. Vui đến độ cười cười nói nói. Nói rằng mình có cái kết cho bài luận. Kết là: trung thực ngày nay rất khó kiếm ở xứ ta vậy.
Mới hai ngày mà niềm vui nhỏ như cục than đã bị hắt nguyên thùng nước to bự chảng. Tắt ngấm không kịp kêu cái xèo.
Nghĩ: câu nói đó không phải của bác Lincol thì đã sao? Nhầm nhọt là chuyện thường ngày ở huyện. Đặc biệt ở xứ vẫn tự nhận duy tình hơn duy lý này. Mới thấy nói dễ làm khó. Nói như rồng leo làm như mèo mửa. Nói một đằng làm một nẻo.
Chưa biết học sinh làm bài thi thế nào. Chỉ biết thầy cô rớt trước. Quan lại giáo dục thì rớt lâu rồi. Sách báo cũng rớt không gượng lại nổi. Trong cuộc thi về lòng trung thực.
Hay tại cho rằng nếu không phải do người nổi tiếng nói ra thì mọi thứ chỉ đáng ... cục phân?
Ôi trung thực ôi ...
Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét