Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009
Lan man thời gian
Không có nhiều thời gian, nhưng mình vẫn đạp lòng vòng tý. Gọi là thư giãn, nhân thể bát phố.
Xem cái ngày mỗi ngày. Bên kia bờ sông có một khách sạn cho lắp một cái đồng hồ số to tướng trên đỉnh. Xem chừng cái này hữu dụng gấp mấy những lòe loẹt nhấp nháy to nhỏ quảng cáo. Để dân tình ham vui hay rảnh rang hóng mát, hoặc nhọc nhằn kiếm ăn biết lúc về tổ.
Lại thấy một cột quảng cáo xé rách nội dung. Góc độ kỹ thuật mà nói là kém. Trong khi đã dùng đến cả một board vi xử lý để điều khiển. Rõ ràng thanh đại đao đã băm nát con gà. Nếu nội dung bị xé rách không phải quảng cáo cho các công ty mà mang tính xã hội thì thật không đẹp tý nào.
Ngày mai, lịch sử loài người sẽ qua 70 năm kể từ ngày nổ ra cuộc chiến thế giới sau cùng. Những kẻ thù cũ đã vượt qua mặc cảm để đến với nhau, kẻ thua cuộc đã hàn gắn vết thương, trở thành những cường quốc. Trong khi kẻ mệnh danh thắng cuộc lớn nhất vẫn loay hoay giữa vũng bùn của chính mình. Không hàn gắn nổi vết thương với các láng giềng từng bị ép buộc làm anh em.
Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009
Lan man toilet
Mang tiếng là gã Lan man mà lâu rồi không có lan man.
Cũng chỉ tại đời chán như con gián lan man nên không buồn lan man con gián.
Nhưng hôm nay thì chán quá đỗi con gián. Nên bỗng quyết định lan man cho con gián đỡ chán.
Lần này lan man ... toilet.
Cảm hứng bắt nguồn từ mấy bác viruses, of type A, named H1N1.
Chả là nhờ có mấy bác, toilet trường bữa nay ... thơm phức. Bên cạnh la-va-bô là những cục xà bông hồng hồng be bé và cũng ... thơm phưng phức. Nhớ hồi mình còn bé, mấy thứ này quả là xa xỉ phẩm, mơ ước cũng không có để gội đầu chứ đừng nói đến rửa tay. Nay thì chúng nằm đó, thản nhiên miễn phí.
Tình cờ lại đọc Vương Trí Nhàn. Đề tài cũng là ... toilet.
Hóa ra dân xứ ta rất xa lạ với cái này. Ngày xưa thì mượn chữ Tàu, gọi là "xí". Mà thoạt đầu còn là "hố xí", mãi sau mới tiến bộ lên "nhà xí". Nay thì toàn dùng chữ Tây, WC cùng là toilet. Quả nhiên không phải thành phần văn hóa VN. Văn hóa VN là "nhất đồng nhì sông".
Bác VTN kết luận dân ta cẩu thả. Phải nói rất cẩu thả. Và lười biếng. Việc ngày nào cũng phải làm. Không làm không được. Không ít kẻ còn cho là nỗi thống khoái nữa. Vậy mà cũng chỉ làm lấy được. Qua hàng ngàn năm lịch sử vẫn vậy. Chả trách cho đến tận ngày nay vẫn không làm gì nên chuyện. Làm gì cũng lất phất lơ phơ cho xong chuyện. Chẳng biết hổ nhìn người.
Nên cái phần sót lại là bệnh "tiểu đường" tưởng cũng không lấy gì làm lạ. Lại còn dày mặt đem "xuất khẩu" khắp năm châu. Mà mở miệng thì cũng "nho" nhã lắm, những "đại" cùng "tiểu". Còn mấy động từ chính thống e chỉ có trong văn bọ Lập. Hehe. Mới biết cái xấu giấu đằng miệng vẫn không thoát khỏi đầu dân xứ ta vậy.
Chán chẳng bõ lan man.
Cũng chỉ tại đời chán như con gián lan man nên không buồn lan man con gián.
Nhưng hôm nay thì chán quá đỗi con gián. Nên bỗng quyết định lan man cho con gián đỡ chán.
Lần này lan man ... toilet.
Cảm hứng bắt nguồn từ mấy bác viruses, of type A, named H1N1.
Chả là nhờ có mấy bác, toilet trường bữa nay ... thơm phức. Bên cạnh la-va-bô là những cục xà bông hồng hồng be bé và cũng ... thơm phưng phức. Nhớ hồi mình còn bé, mấy thứ này quả là xa xỉ phẩm, mơ ước cũng không có để gội đầu chứ đừng nói đến rửa tay. Nay thì chúng nằm đó, thản nhiên miễn phí.
Tình cờ lại đọc Vương Trí Nhàn. Đề tài cũng là ... toilet.
Hóa ra dân xứ ta rất xa lạ với cái này. Ngày xưa thì mượn chữ Tàu, gọi là "xí". Mà thoạt đầu còn là "hố xí", mãi sau mới tiến bộ lên "nhà xí". Nay thì toàn dùng chữ Tây, WC cùng là toilet. Quả nhiên không phải thành phần văn hóa VN. Văn hóa VN là "nhất đồng nhì sông".
Bác VTN kết luận dân ta cẩu thả. Phải nói rất cẩu thả. Và lười biếng. Việc ngày nào cũng phải làm. Không làm không được. Không ít kẻ còn cho là nỗi thống khoái nữa. Vậy mà cũng chỉ làm lấy được. Qua hàng ngàn năm lịch sử vẫn vậy. Chả trách cho đến tận ngày nay vẫn không làm gì nên chuyện. Làm gì cũng lất phất lơ phơ cho xong chuyện. Chẳng biết hổ nhìn người.
Nên cái phần sót lại là bệnh "tiểu đường" tưởng cũng không lấy gì làm lạ. Lại còn dày mặt đem "xuất khẩu" khắp năm châu. Mà mở miệng thì cũng "nho" nhã lắm, những "đại" cùng "tiểu". Còn mấy động từ chính thống e chỉ có trong văn bọ Lập. Hehe. Mới biết cái xấu giấu đằng miệng vẫn không thoát khỏi đầu dân xứ ta vậy.
Chán chẳng bõ lan man.
Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009
Bắc Giang 2 0 8
Hôm trước xem phim The taking of Pelham 1 2 3.
Con tàu rời ga Pelham lúc 1 giờ 23 phút bị tấn công, bắt con tin và đòi tiền chuộc.
Một phim thuộc loại hành động. Kiểu cổ điển.
Không phải là một phim xuất sắc.
Kịch tính không quá cao. Kết thúc cũng không hấp dẫn.
Nhưng xem được. Nói chung bình thường.
Điều mình muốn nói lại chính là sự bình thường ấy.
Không anh hùng. Chỉ là câu chuyện của những con-người-của-bổn-phận. Tròn bổn phận. Có lúc mắc lỗi. Lại có lúc làm tốt.
Khái niệm này ở xứ ta nghe chừng xa lạ. Trò lẽ ra đi mua chữ lại mua bằng. Thầy lẽ ra bán hay cho chữ thì lại buôn chữ. Bộ trưởng tranh việc của thanh tra. Blahblahblah.
Vốn không định viết chi về phim này. Nhưng tại cứ nghĩ về tin trên báo hôm nay. Vụ việc tại Bắc Giang ngày hôm qua 20 tháng 8.
Cướp tiệm vàng. Dí dao vào cổ cháu bé 21 tháng tuổi làm con tin. Kết cục con tin bị giết chết. Vì một ai đó manh động.
Giá như ai cũng được giáo dục về bổn phận của mình. Chứ không phải được giáo dục để trở thành (mà không bao giờ thành) anh hùng.
Con tàu rời ga Pelham lúc 1 giờ 23 phút bị tấn công, bắt con tin và đòi tiền chuộc.
Một phim thuộc loại hành động. Kiểu cổ điển.
Không phải là một phim xuất sắc.
Kịch tính không quá cao. Kết thúc cũng không hấp dẫn.
Nhưng xem được. Nói chung bình thường.
Điều mình muốn nói lại chính là sự bình thường ấy.
Không anh hùng. Chỉ là câu chuyện của những con-người-của-bổn-phận. Tròn bổn phận. Có lúc mắc lỗi. Lại có lúc làm tốt.
Khái niệm này ở xứ ta nghe chừng xa lạ. Trò lẽ ra đi mua chữ lại mua bằng. Thầy lẽ ra bán hay cho chữ thì lại buôn chữ. Bộ trưởng tranh việc của thanh tra. Blahblahblah.
Vốn không định viết chi về phim này. Nhưng tại cứ nghĩ về tin trên báo hôm nay. Vụ việc tại Bắc Giang ngày hôm qua 20 tháng 8.
Cướp tiệm vàng. Dí dao vào cổ cháu bé 21 tháng tuổi làm con tin. Kết cục con tin bị giết chết. Vì một ai đó manh động.
Giá như ai cũng được giáo dục về bổn phận của mình. Chứ không phải được giáo dục để trở thành (mà không bao giờ thành) anh hùng.
Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009
Linh tinh ...
Ngồi buồn nói chuyện linh tinh.
Đó là nói theo kiểu Bắc. Còn theo kiểu Nam thì: ngồi rảnh nói nhảm. Hihi.
Chả là như thường lệ, cuối tháng Tám, trường rục rịch vào năm học mới.
Hôm qua thấy một băng rôn đỏ chói, chăng ngang đường, rằng: Chào đón các tân sinh viên khóa vừa học vừa làm năm 2009 - ... (blahblahblah ...). Vừa học vừa làm tức nhiên tại chức (trước đây). Chắc né câu "dốt chuyên tu, ngu tại chức"?!?
Vấn đề là: sao lại chỉ mừng sinh viên vừa học vừa làm thôi?
Hôm nay xuất hiện một quả còn hoành tráng hơn: Cầu vồng hình ống đỏ tươi có quạt thổi vù vù căng phồng vắt ngang đường. Phía trên còn có hai con rồng màu vàng ngắn như hai con giun đất với cặp sừng màu trắng. Giữa hai con rồng là một cục to tròn màu đỏ. Đúng thế "lưỡng long chầu nguyệt". :-D
"Chào mừng sinh viên chính quy liên thông khóa 2009-2011".
Lúc đầu nghĩ, ah, chính quy với liên thông lên tiếng rồi đây. Khiếp đại ca nên cái băng rôn bé nhỏ hôm qua cất đâu mất. :-)
Nhưng trưa đi ăn cơm về nghĩ, lẽ ra phải chính quy, (phẩy) liên thông chứ nhỉ? Nhìn kỹ thì thấy: khóa ngắn năm thế này là chỉ liên thông thôi. Thắc mắc: liên thông chính quy là sao? Còn có liên thông không chính quy nữa a?!!
Nói rằng: liên thông là con đường lấy bằng đại học của những người không thi đỗ đại học. Ây dà, vậy thi cử vất vả làm chi?
Đùa rằng: ngày mai không biết chính quy (sinh viên hệ chính quy) lên tiếng bằng cách nào đây?! Chắc phải treo khinh khí cầu quá?!!!
Không được đâu. Chính quy vốn nghèo. Lại càng không thể là bầu sữa của trường. Gọi là "hữu danh vô thực"?!?!?!
Thôi, linh tinh!
Nhảm quá.
Đó là nói theo kiểu Bắc. Còn theo kiểu Nam thì: ngồi rảnh nói nhảm. Hihi.
Chả là như thường lệ, cuối tháng Tám, trường rục rịch vào năm học mới.
Hôm qua thấy một băng rôn đỏ chói, chăng ngang đường, rằng: Chào đón các tân sinh viên khóa vừa học vừa làm năm 2009 - ... (blahblahblah ...). Vừa học vừa làm tức nhiên tại chức (trước đây). Chắc né câu "dốt chuyên tu, ngu tại chức"?!?
Vấn đề là: sao lại chỉ mừng sinh viên vừa học vừa làm thôi?
Hôm nay xuất hiện một quả còn hoành tráng hơn: Cầu vồng hình ống đỏ tươi có quạt thổi vù vù căng phồng vắt ngang đường. Phía trên còn có hai con rồng màu vàng ngắn như hai con giun đất với cặp sừng màu trắng. Giữa hai con rồng là một cục to tròn màu đỏ. Đúng thế "lưỡng long chầu nguyệt". :-D
"Chào mừng sinh viên chính quy liên thông khóa 2009-2011".
Lúc đầu nghĩ, ah, chính quy với liên thông lên tiếng rồi đây. Khiếp đại ca nên cái băng rôn bé nhỏ hôm qua cất đâu mất. :-)
Nhưng trưa đi ăn cơm về nghĩ, lẽ ra phải chính quy, (phẩy) liên thông chứ nhỉ? Nhìn kỹ thì thấy: khóa ngắn năm thế này là chỉ liên thông thôi. Thắc mắc: liên thông chính quy là sao? Còn có liên thông không chính quy nữa a?!!
Nói rằng: liên thông là con đường lấy bằng đại học của những người không thi đỗ đại học. Ây dà, vậy thi cử vất vả làm chi?
Đùa rằng: ngày mai không biết chính quy (sinh viên hệ chính quy) lên tiếng bằng cách nào đây?! Chắc phải treo khinh khí cầu quá?!!!
Không được đâu. Chính quy vốn nghèo. Lại càng không thể là bầu sữa của trường. Gọi là "hữu danh vô thực"?!?!?!
Thôi, linh tinh!
Nhảm quá.
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009
Một phút bực mình
Một phút dành cho bực mình.
Phút bực mình của ngày hôm nay.
Hôm nay có phút bực mình.
Nguyên do bắt đầu từ một cú điện thoại.
Nói mình bổ sung hồ sơ giấy tờ.
Sâu xa chút nữa tại mình đang đứng tên mua một lô đất.
Trong các thứ giấy tờ vô vàn ở xứ này được yêu cầu, có một thứ gây bực mình.
Giấy chứng nhận độc thân!
May mà mình đã từng biết đến cái giống quái thai này từ trước. Nên không đến nỗi sốc. Bản chất là trọng chứng hơn trọng cung của bộ máy hành là chính. Hệ quả thứ nhất là đá quả bóng sang sân người khác.
Dù sao mình cũng suýt thở dài: biết thế ...
Kịp hãm lại vì hình dung ra cái sự khủng khiếp mà kẻ không độc thân phải gánh.
Thôi thì, tránh vỏ dưa ráng chịu vỏ dừa ...
Nhưng ngày mai mình vẫn bướng mà học đấu pháp của cao nhân El Ingenioso hidalgo Don Quixote de la Mancha.
Nếu thất bại e phải theo lão quái AQ.
Mong không phải dùng đến độc chiêu của sư phụ Chí Phèo. Hìhì.
Phút bực mình của ngày hôm nay.
Hôm nay có phút bực mình.
Nguyên do bắt đầu từ một cú điện thoại.
Nói mình bổ sung hồ sơ giấy tờ.
Sâu xa chút nữa tại mình đang đứng tên mua một lô đất.
Trong các thứ giấy tờ vô vàn ở xứ này được yêu cầu, có một thứ gây bực mình.
Giấy chứng nhận độc thân!
May mà mình đã từng biết đến cái giống quái thai này từ trước. Nên không đến nỗi sốc. Bản chất là trọng chứng hơn trọng cung của bộ máy hành là chính. Hệ quả thứ nhất là đá quả bóng sang sân người khác.
Dù sao mình cũng suýt thở dài: biết thế ...
Kịp hãm lại vì hình dung ra cái sự khủng khiếp mà kẻ không độc thân phải gánh.
Thôi thì, tránh vỏ dưa ráng chịu vỏ dừa ...
Nhưng ngày mai mình vẫn bướng mà học đấu pháp của cao nhân El Ingenioso hidalgo Don Quixote de la Mancha.
Nếu thất bại e phải theo lão quái AQ.
Mong không phải dùng đến độc chiêu của sư phụ Chí Phèo. Hìhì.
Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2009
Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009
Sĩ - Nông - Công - Thương
Phi nông bất ổn
Phi công bất phú
Phi trí bất hưng
Phi thương bất hoạt
Phi công bất phú
Phi trí bất hưng
Phi thương bất hoạt
Lê Quý Đôn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)