Mang tiếng là gã Lan man mà lâu rồi không có lan man.
Cũng chỉ tại đời chán như con gián lan man nên không buồn lan man con gián.
Nhưng hôm nay thì chán quá đỗi con gián. Nên bỗng quyết định lan man cho con gián đỡ chán.
Lần này lan man ... toilet.
Cảm hứng bắt nguồn từ mấy bác viruses, of type A, named H1N1.
Chả là nhờ có mấy bác, toilet trường bữa nay ... thơm phức. Bên cạnh la-va-bô là những cục xà bông hồng hồng be bé và cũng ... thơm phưng phức. Nhớ hồi mình còn bé, mấy thứ này quả là xa xỉ phẩm, mơ ước cũng không có để gội đầu chứ đừng nói đến rửa tay. Nay thì chúng nằm đó, thản nhiên miễn phí.
Tình cờ lại đọc Vương Trí Nhàn. Đề tài cũng là ... toilet.
Hóa ra dân xứ ta rất xa lạ với cái này. Ngày xưa thì mượn chữ Tàu, gọi là "xí". Mà thoạt đầu còn là "hố xí", mãi sau mới tiến bộ lên "nhà xí". Nay thì toàn dùng chữ Tây, WC cùng là toilet. Quả nhiên không phải thành phần văn hóa VN. Văn hóa VN là "nhất đồng nhì sông".
Bác VTN kết luận dân ta cẩu thả. Phải nói rất cẩu thả. Và lười biếng. Việc ngày nào cũng phải làm. Không làm không được. Không ít kẻ còn cho là nỗi thống khoái nữa. Vậy mà cũng chỉ làm lấy được. Qua hàng ngàn năm lịch sử vẫn vậy. Chả trách cho đến tận ngày nay vẫn không làm gì nên chuyện. Làm gì cũng lất phất lơ phơ cho xong chuyện. Chẳng biết hổ nhìn người.
Nên cái phần sót lại là bệnh "tiểu đường" tưởng cũng không lấy gì làm lạ. Lại còn dày mặt đem "xuất khẩu" khắp năm châu. Mà mở miệng thì cũng "nho" nhã lắm, những "đại" cùng "tiểu". Còn mấy động từ chính thống e chỉ có trong văn bọ Lập. Hehe. Mới biết cái xấu giấu đằng miệng vẫn không thoát khỏi đầu dân xứ ta vậy.
Chán chẳng bõ lan man.
Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét