Nói rằng: cấm hút thuốc lá nơi công cộng.
Có vẻ như là một nét son.
Nhưng e không giúp gì được bộ mặt nhàu nhò. Không che đậy được những lỗ thủng lộ ra cả bộ xương mục nát. Của một xã hội.
Chiều nay mình ngồi Coffee Book Phương Nam. Đang chăm chú đọc thì nghe lao xao tiếng nước ngoài. Ngẩng đầu lên thấy phía xa một anh "Tây". Không già, không trẻ. Đang nói gì đó với một anh chàng trông rất trí thức, rất lịch sự. Nghe loáng thoáng "... no cigarette ...".
Trên tay anh kia là một điếu thuốc lá đang nhả khói.
Điếu thuốc duy nhất trong quán.
Mấy cô cậu ngồi gần đó (mình đoán là học sinh, rất trẻ) nhắc giùm: ổng nói anh không được hút thuốc đó.
Anh chàng xử sự rất "ta": miệng cười gượng gạo. Nhưng điếu thuốc không được dụi đi, vẫn tỏa khói.
Anh "Tây" thất vọng quay sang cô gái trẻ ngồi bàn bên cạnh (mình đoán là sinh viên). Và hỏi: cô có thích khói thuốc không?
Cô gái này hẳn là một người yêu nước ta. Cô trả lời gì đó rất nhỏ mình không nghe được. Hình như thanh minh (?!).
Mình cũng "ta". Ngồi im như thường khi.
Dù mình ghét cay ghét đắng khói thuốc.
Quả là "nét đẹp" rất ta.
Tiếc là chúng ta lại thường không biết "thưởng thức".
Chỉ những người phương xa lại ...
Thứ Hai, 4 tháng 1, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét