Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Sửa ... một chữ

Động bút (keyboard) sau mấy ngày nằm ngồi trong bệnh viện.
Biết trước sẽ nhiều chờ đợi với những-không-làm-gì-cả, nên cẩn thận giắt theo mình cuốn Thơ Đường. Dăm ngày "nhàn cư" chốn đông người, mắt thấy tai nghe không ít chuyện. Trước tiên nói chuyện "ngắm thấy" đã vậy.
Chả là đọc (chưa) nhiều (đã) mỏi mắt, mới nhìn vẩn vơ. Thấy khẩu hiệu "Thực hiện bệnh viện văn hóa". Chẳng hiểu sao lúc đầu cứ nghĩ, là thực hiện văn hóa đây. Mà cụ thể ở đây là văn hóabệnh viện. Nghĩa là văn hóa là danh từ, là đối tượng. Bệnh viện là bổ ngữ cho văn hóa. Hình như thời mình đi học được gọi là định ngữ.
Có lẽ chỉ tại mình đang đọc thơ tiếng Hán. Vì hiểu vậy thì phải viết ngược lại, là "văn hóa bệnh viện".
Như thế ở đây người ta thực hiện cái bệnh viện. Bệnh việnvăn hóa. Bệnh viện là đối tượng. Văn hóa là tính từ.
Đến đây mình hơi bí với động từ "thực hiện". Có thực hiện được bệnh viện (?!) ...
Tiếp tục nghĩ lung tung. Hay phải viết "hãy thực hiện"? Hay "Toàn thể ... quyết tâm ..."?

Thôi chấm dứt "vi bất thiện" ở đây. Tại lúc đó rảnh quá ...

Nhìn lại trang sách thấy mình vừa đọc đến "Tĩnh dạ tư" của Thi tiên Lý Bạch.

床 前 明 月 光
疑 是 地 上 霜
舉 頭 望 明 月
低 頭 思 故 鄉

Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương.

Bài này hẳn quen thuộc với quá nhiều người. Ít ra không ít người nhớ hai câu sau.
Chẳng mấy khi đọc sách in, bèn tỉ mẩn đọc bản dịch thơ kèm theo, của Tương Như:

Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.

Biết những bài thế này thường số bản dịch không ít. Nhưng đọc bản này cứ muốn liều sửa một chữ: chữ cuối câu đầu thành "vương".
Nghĩ: cũng đạt ý, lại hiệp vần, mà thanh bình hạ nhẹ hơn chữ "rọi" thanh trắc.

Văn dốt võ dát, không dám nói nhiều ...

Không có nhận xét nào: