Nhạt nhẽo.
Mình thì đã rõ. Bế tắc. Chẳng biết sống để làm gì.
Còn những người khác thì sao nhỉ? Lờ đờ bận rộn. Những cái bóng.
H. vẫn muốn làm theo cách riêng. Dễ hiểu thôi. Mình thấy mờ mịt.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Hôm qua mình nói chuyện chút chút với Keith. Cùng đi ăn trưa. Cảm giác đầu tiên là không hợp.
Mình hỏi why just Vn? Hắn hình dung về một xứ nghèo cần giúp đỡ. Mình lại hỏi how about Africa? The same.
Keith nói muốn sống ở Vn lâu dài. Uhm. Để xem.
Hắn khoái các món ăn Vn (?!). Bún bò Huế và ... thịt chó (!!).
Trưa qua Keith khen thời tiết dễ chịu. Uh, không lạnh không nóng không nắng không mưa.
Nhưng chiều mình về thì mưa như mưa xuân. Bay bay lành lạnh. Vừa đủ ướt áo quần. Thấy ai cũng dừng xe khoác áo mưa. Mình mặc kệ. Những giọt mưa đọng lại trên mũ bảo hiểm bắt đầu nhỏ xuống thì đến phố. Ngớt.
Nghĩ, anh chàng Keith enjoys cuộc sống này thế nào?
Thế giới ảo cũng nhàn nhạt.
Báo chí lề phải vẫn là bát xáo voi.
Nhân chuyện chó cắn chết người, mình tìm đọc lại Nhà mẹ Lê của Thạch Lam. E rằng xưa so với nay chỉ là muỗi.
Dạo này multi vào ro ro. Bù lại face tắc tị. Blogspot lúc được lúc không.
Plus cứ dăm phút lại thông báo về những messages và comments mà mình đọc đã lâu. Thậm chí đã xóa. Vì trong plus, spams nhiều hơn friends vậy. Giao diện cứ chập chờn qua lại cũ mới. Với giao diện mới list gì cũng chỉ xem được phần đầu, vì nút next không sử dụng được.
Nhìn công việc thấy team develops cái này không ra gì. Yahoo đi xuống tưởng không lạ. Thế mà một thời độc tôn khi mình mới biết đến thế giới net.
Chiều nay đi trực ca anh Thuận.
Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét