Viết một vài suy nghĩ, quyết định không khảo cứu lại mà chỉ dựa trên những gì còn nhớ.
Nhớ đầu tiên, là từ hồi còn nhỏ, nghe về giải Nobel.
Rằng ông Nobel giàu có nhờ phát minh ra thuốc nổ. Ân hận vì thấy loài người dùng phát minh của ông để giết nhau, ông để lại toàn bộ tài sản để làm giải thưởng trao cho những ai có nhiều đóng góp cho nhân loại.
Nhớ sau sau một chút, nghĩ, điều gì là quan trọng ở một giải Nobel? Tiền bạc? hay danh vọng?
Nhớ, ở thời đó, hỏi tức là đã trả lời.
Rốt cuộc thời nay, nhân trường hợp Mạc Ngôn, nghĩ, khác rồi chăng?
(Nhân nhớ những chuyện, nhà văn, và nhiều người ở quê hương nhà văn, kiếm được bộn tiền từ thương hiệu nhà-văn-đoạt-giải-Nobel; chuyện, nhà văn định dùng tiền thưởng nhận được để mua một căn hộ ở Bắc kinh; đồng thời, cũng nhớ, những chỉ trích, đặc biệt cho những phát ngôn, kể từ khi nhà văn được loan báo trao giải).
Kẻ này, đã đọc, nhưng sẽ không đọc nữa, kể cả diễn từ nhận giải của ông.
Phạm Thị Hoài, đúng một cách lạnh người (như chị vẫn thường như thế), nhắc về những nhà văn chấm-hết-sau-giải-Nobel.
Than ôi Nobel!
Than ôi Mạc Ngôn, mạc ngôn mà không có gì ngoài kể chuyện.
Có biết, đồng hương của ông có người thuyết vô ngôn chi giáo?
Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Ông Alfred NoBel biết được chắc là buồn lắm!
Tội nghiệp ông Nobel!
Đăng nhận xét