Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Đọc sách

Rảnh rỗi (sinh nông nổi) đi hiệu sách.

Nhiêu đó đủ tự thấy đáng buồn.

Không biết tự bao giờ, hành vi đọc sách trở thành "nhàn cư vi bất thiện" (?!).


Nhớ ngày xưa vẫn thường đi hiệu sách.

Đi ngắm cho thỏa nỗi khát khao (thực ra không bao giờ thỏa). Đi coi cọp.

Ngày ấy là món ăn tinh thần cho những kẻ đói khổ.


Con người ta, có phải khi no đủ hơn về mặt vật chất, thì cũng không còn đói tinh thần?

Internet thay thế dần trang sách.

Chat chít dày thưa bớt gặp gỡ bạn bè.


Bước vào hiệu sách với vài ba tên sách tên tác giả thủ sẵn trong đầu.

Và cảm thấy bơ vơ lạc lõng.

Như ông già lạc vào vườn hoa thiếu nữ.


Rốt cuộc trở về không.

Dù túi có tiền. Dù sách như rừng.

Chẳng khác thời không tiền ít sách.



Bonus.
Lang thang trên đường, tự nhiên nhìn thấy quảng cáo ngày đọc sách. Không đọc kịp nhưng lười quay lại, nghĩ bụng đi đoạn nữa thế nào chả thấy cái khác. Thế mà không. Một vòng toàn những pháo hoa (có cần dày đặc đến thế không?).
Biết sẽ không tìm thấy thứ mình cần ở đó, vẫn quay lại. 27, 28/4 tại Viện cổ Chàm.
Lèo tèo. Chỉ có 4 gian hàng, Nhà xuất bản Đà nẵng nhỏ nhoi, Nhà sách Đà nẵng thưa thớt, Nhà xuất bản chính trị vắng hơn chùa bà Đanh, và em gái xinh đẹp sau bàn Tạp chí tiếp thị. That's all.

Ôi, duy hữu độc thư cao ...

2 nhận xét:

Cô Nhỏ nói...

"Duy hữu độc thư cao" nghĩa là "Đọc sách là thú thanh cao nhất" hả Lãn ông?
"Ông già lạc vào vườn hoa thiếu nữ" thì cảm giác răng hè, Cô nhỏ không rõ lắm :-S

Thủy Nguyệt lãn ông nói...

Người xưa nói: Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao. Mọi sự đều thấp kém, chỉ đọc sách là thanh cao.

Ông già hư thì cùng vui vẻ nô đùa, ông già thanh thì cười mỉm ung dung bước tiếp :-)