Thực ra, hắn chưa đọc chữ nào trong cuốn tiểu thuyết mới mua được, Tuyết hoang.
Xứ hắn ở là xứ nóng. Gần đây, do biến đổi khí hậu, người ta mới dần biết đến tuyết, hiếm hoi vài ngày trên các miền cao phía bắc, chứ trước đây không ngoài sách báo. Hình dung, trắng lắm, và lạnh lắm.
Chữ tuyết không quá hiếm hoi trong thơ văn cổ, mà nhiều phần là do ảnh hưởng của nền văn hoá phía bắc. Tượng trưng cho cái gì trắng trong trong sạch lắm.
Biết vậy, để thấy, đem chữ tuyết đặt cạnh chữ hoang là cả một xót đau không nhẹ.
Hắn, dù sao, cũng có chút gì chung chung với tác giả, hay nhân vật, hay hoàn cảnh Tuyết hoang. Những ngày lưu lạc xứ Đông Âu ấy. Để dù chưa đọc đã cố tìm mua ...
Mặc dù, hắn, chỉ là hạng giá áo túi cơm, may mắn được hưởng điều kiện sống vừa đủ. Nên, không phải bươn chải, chỉ biết học, rồi cuốn gói về nhà. Còn lâu mới biết thế nào là soái, hạm, ...
Bây giờ, bạn bè hắn, không ít người đã tìm được sự ấm áp, bao dung ở quê hương thứ hai, thì niềm đau xót vẫn không dễ lành, khi nhìn về quê hương thứ nhất, thậm chí còn bị hăm doạ từ bỏ ...
Hắn, nếm trải thái độ của quê hương, gia đình, ngày trở về không như những gì hắn được dạy ngày ra đi. Giữa quê nhà bỗng thành câm lặng.
Có phải bởi thế chăng, hắn thêm thấm thía đồng cảm hai chữ tha hương ...
Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
:(
:)
Đăng nhận xét