Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Miền Tây, tập 1, ngày thứ 2

Rời thành phố Cần Thơ, qua cầu Cái Răng đến quận Cái Răng, rồi nhập vào quốc lộ chạy từ cầu Cần Thơ xuống, tiếp tục chuyến hành phương nam.

Đoạn đường này đang được mở rộng, hứa hẹn thênh thang, tiến vào tỉnh Hậu Giang. Vốn tỉnh Hậu Giang (cũ) thành lập năm 1976, sau tách ra 2 tỉnh Cần Thơ và Sóc Trăng, rồi tỉnh Cần Thơ lại tách thành thành phố Cần Thơ và tỉnh Hậu Giang (mới).

Quốc lộ miền cực nam không có nhiều xe lớn chạy như ở miền Trung, chủ yếu ít xe tải với xe container. Hai bên đường có nhiều quán cà phê võng, mà chuyến đi này hắn đành lỗi hẹn.

Từ ngã bảy Phụng Hiệp có con đường Quản Lộ - Phụng Hiệp chạy thẳng xuống Cà Mau. Để dành tuyến đó cho chuyến lên, hắn lướt về hướng Sóc Trăng, không kịp nhìn có ghe chiếu Cà Mau nào đang cắm sào bên dòng sông ngã bảy chăng, hihi.


Tới thành phố Sóc Trăng, hắn đến thẳng chùa Khleang. Đây là ngôi chùa Miên, to, thoáng, sạch, đẹp. Có phần hơi sặc sỡ, mà những chiếc áo vàng cam của các sư cũng rực lên dưới nắng.










Vùng này có giống xoài là lạ, trái tròn hin. Trong chùa có cả trường học. Chúa Nhật vắng, tha hồ tự do đi dạo.

Đi tiếp chưa đến 500m là chùa Đất sét, aka Bửu Sơn tự. Chùa này bé hơn nhiều mà du khách đông nghẹt. Xe con xe ca bên ngoài, hàng quán bên trong. Chả biết linh thiêng ra sao mà nhiều người khấn lạy. Cuối cùng hắn vẫn không biết phần nào của chùa được làm bằng đất sét (?).




Qua sông trong lòng thành phố, đến với chùa Dơi. Hoá ra không chỉ đơn giản là chùa, mà đã thành một khu du lịch với thương hiệu chùa Dơi.

Đúng ngọ, những con dơi treo mình trên cây cao nên cũng khó ngắm nhìn. Sang khu vực dịch vụ, thử ăn hột và uống nước thốt nốt. Nhân tiện ăn trưa, thì gặp đúng lúc cơn giông sầm sập đổ xuống. May mắn là không gặp mưa giữa đường, nhưng mất cả tiếng đồng hồ đợi mưa ngớt.





Sau cơn mưa, lên xe, đổ xăng, nhằm thẳng hướng Bạc Liêu.

Dọc đường thấy rất nhiều chùa Miên, rộng và đẹp. Có lẽ đúng Chúa Nhật, và là ngày tốt nên gặp nhiều đám cưới. Che rạp ra đường dưới trời nắng nóng, vẫn thấy quan khách ngồi say sưa ... ca vọng cổ. Trong khi thỉnh thoảng gặp một vài đám tang thì lại ầm ầm nhạc Tây.


Đến Bạc Liêu là đến thẳng vườn chim. Thực ra không ngắm được gì nhiều lắm.





Quay lại thành phố thăm nhà công tử Bạc Liêu danh tiếng:




Trong ảnh là 2 chiếc giường nổi tiếng của công tử. Phía trên là chiếc giường lạnh, hè nằm lên thì mát, nghe đâu trị giá ngày nay khoảng 7 tỷ. Phía dưới là chiếc giường nóng, đông nằm lên thì ấm, hổng biết trị giá bao nhiêu, hihi.

Người đời đồn công tử Bạc Liêu ăn chơi trác tác, đốt tiền nấu trứng, phần nhiều có tính thêu dệt. Nhưng đúng công tử phong lưu, sang Pháp chỉ học lái ô tô và lái máy bay rồi về. Cả đời tiêu tiền bố mẹ làm ra, hết đâu vài tấn vàng, rất nhân ái với người nghèo, chưa hề phải bán gia sản. Sau những năm 1945, 1954, nông dân không nộp tô nữa nên ít thu nhập hơn, ông phải lên Sài Gòn sinh sống. Sau này chính quyền VNCH đền bù đất đai cho gia đình ông, tương đương 60 ngàn lượng vàng. Anh cả của ông đem gửi ngân hàng và đến 1975 thì mất trắng.


Rời nhà công tử Bạc Liêu, đã gần 5 giờ chiều. Đường về Cà Mau còn xa ngái, xe xấu, không biết có mưa nữa không, nên lỡ hẹn với cụ Cao Văn Lầu.

Trực chỉ Cà Mau.

Không có nhận xét nào: